Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người nọ còn nói: “Ai biết, tôi cũng đang muốn biết chuyện này đâu.... nhưng mà, rõ ràng Diệp Khanh đã qua đời nha....”
“Tôi cảm thấy, có lẽ cũng có người khác biết kỹ thuật này?”
“Không phải chứ?” Người kia nói: “Ai có cái kỹ thuật này còn điệu thấp như vậy nha? Giới y học chúng ta không có tiếng gió nào.”
“Đúng vậy, ai nói không phải chứ....!” Người này hít một hơi, không dám tưởng tượng lắc đầu: “Xem dáng vẻ, lại có một thiên tài ra đời....”
Lăng Vi đúng lúc nghe được hai người này nói chuyện, trong đầu cô nghĩ: “Đoán mò gì chứ, cái gì mà thiên tài ra đời? Người giải phẫu cho Hàn Yến chính là Diệp Khanh!”
Lăng Vi đi tới trong góc tìm Diệp Đình, Diệp Đình vẫn luôn quan sát dám người muôn hình muôn vẻ trong tiệc.
Hôm nay anh cố ý thả tin tức ra ngoài, nói là Hàn Yến mới vừa làm chữa trị tế bào xong. quả nhiên, phần lớn những người tới tham gia đám tiệc hôm nay đều là có quen biết với Diệp Khanh.
Trong góc, có người thảo luận: “Cái giải phẫu chữa trị tế bào này, trừ Diệp Khanh, căn bản là không có ai có thể hoàn thành!Nhưng năm gần đây, chưa từng nghe nói có người nào làm giải phẫu này được. Các người có nghe nói không? Tôi cảm thấy sẽ không đột nhiên lại xuất hiện một người như vậy, thủ pháp này cũng không phải người bình thưởng là làm được! Diệp Khanh chính là thiên tài trăm năm hiếm gặp!”
“Đúng vậy đúng vậy.... tôi cũng chưa từng nghe nói có người biết làm giải phẫu này.”
Người nọ còn nói: “Đột nhiên tôi có một loại cảm giác.... không biết có đúng hay không, tôi cảm thấy, có phải Diệp Khanh.... không.... chết.... hay không nha?”
Người nói lời này vô cùng dè dặt, giọng nói cơ hồ ngay cả chính mình cũng nghe không rõ.
“Đúng vậy, tôi hôm qua lúc tôi nhận được thư mời, tôi liền nghĩ đến.... có phải Diệp Khanh vẫn luôn không có chết nha? Dù sao năm đó cô ấy mất tích quá kỳ quái...”
Trong tiệc, cái gì cũng nói, nhưng phần lớn là thảo luận Diệp Khanh còn sống.
Đôi mắt đen của Diệp Đình quét từ từ qua hết tất cả các khách mời.
Lăng Vi nắm hình trong tay, so sánh với các vị khách trong hiện trường.
Thật giống như không có phát hiện người trong hình.
Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Khi đó Bảo La nhốt mẹ, tất cả mọi người đều không biết thân phận của mẹ, chỉ có một mình Bảo La biết. Bảo La không nói, không có ai biết mẹ là Diệp Khanh, cho dù bây giờ để lộ tin tức ra ngoài cũng là vô ích nha....”
Lăng Vi rất gấp.
Diệp Đình lại nói: “Chưa chắc.... dù sao mẹ cũng đã tiếp xúc với người đàn ông kia, mẹ cũng có thể đoán được người đó là tướng quân, là thiếu tướng, cha cũng phải lờ mờ đoán được mẹ là nhà khoa học chứ? Mặc dù mẹ chưa nói, nhưng lúc nói chuyện trời đất, sẽ lơ đãng tiếc lộ tin tức của mình. Ví dụ như, em là một nhà thiết kế, em đi tới bên cạnh xe, trước tiên chính là nhìn theit61 kế kiểu xe. Mẹ cũng giống vậy, mẹ thấy người đàn ông kia bị thương, có lẽ sẽ nói: Anh bị thương, mau khử độc. Nếu không bị vi khuẩn lây nhiễm, tế bào sẽ chịu tổn thương. Nếu là người tỉ mỉ, nhất định sẽ lấy được tin tức trong lời nói của mẹ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.