Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Khanh viết xong, cẩn thận nhìn.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: Cái tờ giấy này, bọn họ phải in ra tám chục một trăm tấm, mỗi lần bà quên mất... họ họ liền lấy tới cho bà nhìn.
Diệp Khanh viết tờ giấy xong, đi tìm vali thí nghiệm của bà khắp nơi.
Nhưng mà, làm sao bà cũng không tìm ra. Lăng Vi liền vội vàng nói: “Vali của mẹ, chúng con đã đem lên trực thăng giúp mẹ rồi.”
Diệp Khanh suy nghĩ một hồi, đầu rất đau.... bà nhàn nhạt gật đầu, đại khái trong tiềm thức đã sinh ra thói quen, chính là... bà luôn quên đồ, đầu óc của bà đã ý thức và quen với trạng thái này rồi, sẽ nghe theo người khác nhắc nhở và khuyên bảo theo bản năng.
Mặc dù Diệp Khanh luôn không nhớ được mọi chuyện, nhưng mà, bà lại rất ung dung. Không giống những người thường xuyên mất trí nhớ, lo lắng, sợ hãi.... bà cũng không, ung dung đối mặt tất cả.
Không nhớ nổi, cũng không xấu hổ. Nhàn nhạt chờ các người nói chuyện xong, bà lại phân tích xem chuyện có phải như vậy hay không.
Loại kinh nghiệm được rèn luyện lâu như vậy, thật là làm cho người ta thán phục.
Diệp Khanh đi theo Lăng Vi và Diệp Đình ra, Lôi Tuấn rất kinh ngạc, anh thật không có nghĩ đến.... hai người lại “lừa gạt” Diệp Khanh ra ngoài.
Bọn họ vừa muốn đi, bác Lương cách vách đột nhiên chạy tới cửa nhà bà.
“A muội, khố địa khắc?” Ông nói là ngôn ngữ địa phương, Lăng Vi, Lôi Tuấn và Diệp Đình nghe không hiểu, nhưng mà, đại khái nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264081/chuong-1289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.