Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đột nhiên Diệp Khanh lại cảm thấy không đúng... bà nhướng mắt, nhìn Diệp Đình, lại nhìn Lăng Vi, đột nhiên hỏi: “Tại sao các người lại khóc?”
Lăng Vi nhét hành tây vào trong tay Diệp Đình, cô nói với Diệp Khanh:“Hành tây thật cay...”
“À...” Diệp Khanh yên lòng. Đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
Bà nhìn tay mình, mình xách nhiều khung tranh trong tay như vậy làm gì?
Lăng Vi hấp tấp nói: “Chúng con là tới học vẽ tranh với bà, bà nói sẽ cho chúng con nhìn tài liệu thực tế, sau đó trở về phòng vẽ cầm mấy cái này ra.”
“À....” Diệp Khanh thở phào nhẹ nhõm... bà áy náy cười: “Con xem trí nhớ của cô... già rồi nên hay quên...”
Bà và Lăng Vi dời bức tranh đến bên cạnh cái ghế gỗ dài, Diệp Đình cũng đứng lên cầm khung tranh giúp hai người.
Diệp Khanh buông tranh xuống, giơ tay lên che ngực, tại sao lại đau lòng như vậy nha....
Lăng Vi cùng Diệp Đình đặt tranh lên ghế dài, năm khung tranh.... bên trong đều là hình vẽ cô và Diệp Đình chụp chung.... hiển nhiên, bà là dựa theo hình vẽ ra.
Những hình này, hẳn là bà vẽ lúc ỡ buổi triển lãm tranh. Bà vẽ rất cẩn thận, rất chăm chỉ, Lăng Vi là hiểu vẽ, bà có thể nhìn ra torng bút vẽ này tràn đầy nhu tình....
Lăng vi thấy nhà Diệp Khanh, có rất nhiều tờ giấy. Đều là ghi chú nhắc nhở bà... phải làm gì, không nên quên cái gì.
Trên khung mấy bức tranh vẽ này còn kẹp hình, lời ghi chú trong hình viết: “Không biết vì sao phải chụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264080/chuong-1288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.