Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đột nhiên cô giật mình lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Đình chăm chú, anh đang cầm cái nữa trong tay, biểu tình vô cùng nghiêm túc ghim một miếng chuối tiêu, Lăng Vi nhìn gương mặt tuấn tú của anh chằm chằm, đột nhiên bị dáng vẻ nghiêm túc, quan tâm của anh làm cho mê mẫn.
Cô kìm lòng không được quỳ ngồi dậy, hôn lên mặt anh “Chụt ----” Diệp Đình ngẩng mặt lên nhìn cô, chỉ thấy cô cười vô cùng ngọt ngào...
Ánh mắt của anh cong cong, cũng bật cười. Lăng vi ăn chuối nói:“Thật là ngọt, chồng....”
Diệp Đình nhìn cô chằm chú, trêu nói:“Không phải em luôn nói chuối tiêu ăn không ngon sao?”
Lăng vi cười “ha ha”: “Chuối tiêu em nói không ngon..... cũng không phải loại chuối tiêu thơm ngon này!”
Diệp Đình: “...”
Bị chê, đau lòng.
Đột nhiên Lăng Vi cười to “Ha ha”, cô đẩy máy tính qua, đưa tay cầm nĩa ghim một miếng đưa tới bên miệng anh: “Anh cũng ăn.”
Diệp Đình: “...”
Không xuống miệng được.
Lăng Vi cười mạnh mẽ hơn, cố ý đưa chuối tiêu vào trong miệng anh: “Lại đây, hôm nay em sẽ để cho anh nếm thử mùi vị của nó!”
Nháy mắt Diệp Đình: “...” Hôm nay anh chọn loại trái cây này, chính là một sai lầm.
Anh đưa tay gãi gãi ngang hông Lăng Vi. Lăng Vi lại cười to “Cạp cạp”, Diệp Đình thích tiếng cười này của cô nhất... vô cùng cởi mở, giống như con vịt nhỏ đang cười.
Lăng Vi cười đến sắp ngu luôn rồi: “Đừng làm rộn! Lại phá nữa lần sau em sẽ cắn đứt nó!” Cô ăn một miếng chuối tiêu, tiếng nhai nát “Ca ca---” lớn vô cùng, giống như đang nhai đậu phộng vậy.
Diệp Đình không chống đỡ được, trực tiếp cười ra tiếng.
Lăng Vi cắn chuối tiêu đút vào miệng anh. Diệp Đình ăn chuối tiêu, lại ngậm lấy môi của cô.
Hai người cười đùa một lát, vừa ấm áp lại ngọt ngào.
Chỉ chốc lát sau, máy tính lại “Dinh ---” Lăng Vi vội vàng bấm mở văn kiện!
Rõ ràng lại là máy tính của một thiết kế sư... Hẳn là Sở Hưng Văn lại đưa con chip cho trợ thủ của ông ta....
Lăng Vi che mặt, trộm bí mật thương nghiệp của người ta như vậy được không? Ai nha... có hơi ngượng ngùng! Đời này cô còn chưa từng trộm đồ của ai đâu.
Chủ tiệm bán hàng thối nhầm cho cô một đồng cô cũng trả lại cho người ta.... trộm cắp kỹ thuật của người ta một cách trắng trợn như vậy, cái này.... thật giống như có hơi thất đức, đúng không?
Diệp Đình ở phía sau ôm lấy cô, chiếc cằm đầy râu của anh ma sát dưới rái tai của cô.
Lăng Vi hơi ngượng ngùng mở văn kiện này ra.... đôi tya ấm áp của Diệp Đình ôm lấy ngang hông cô, da của cô mềm mại vô cùng, thật giống như làm bằng đậu hũ vậy.
“Chồng, anh nói xem.... em nên mở ra xem không?”
“Xem nè, sao lại không xem chứ? Cọn họ còn xem con chip của em đâu.” Diệp Đình nói một cách chính khí đầy người.
Anh nói: “Bên trong con chip đều là thiết kế của em, kỹ thuật của em cao hơn bọn họ nhiều, bọn họ học từ em cũng có thể có đột phá trong kỹ thuật! Nói không chừng còn nghĩ ra ý tưởng nào hay hơn đâu. Bọn họ học thần kỹ của em, em học kỹ thuật vụn vỡ kia của họ, em thua thiệt lớn!”
Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy mình bị thua thiệt lớn! Quả thật là thua thiết lớn! A a a....
Bất quá, những thiết kế kia của cô đều có thiếu sót, ha ha, cô mới không có ngu như vậy, đưa thần kỹ chân chính cho người khác xem.
Cô cho bọn họ nhìn cái thứ “thần kỹ” kia, thật ra sau khi bị người ta học sẽ lại trở thành “Mảnh vụn kỹ thuật“....
Lăng Vi hoàn toàn không có gánh chịu trong lòng, mở cái văn kiện mới này ra, lại bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.
Lăng Vi nghiêm túc học tập, Diệp Đình tự chơi tự vui, anh ôm cô từ sau lưng. bàn tay xếp chéo trên người cô, đột nhiên nói: “Vợ, áo ngực nhà chúng ta lại phải đổi số lớn rồi...”
Lăng Vi bật cười: “Ha ha, anh đây là chê em lại mập lên sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.