Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lâm Kha ở bên cạnh tức giận đến ngứa răng.
Rõ ràng Lăng Vi đã làm mất thành quả nghiên cứu, tại sao lại không chút tức giận nào?
Lăng Vi càng không tức giận, cô càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Trần giáo sư, anh Diệc Hân, em đi về trước.” Lăng Vi chậm rãi đi đến phòng làm việc của Lâm Kha, vô cùng trịnh trọng xin lỗi cô: “Tiểu Kha, xin lỗi, trách lầm cô.”
Lâm Kha nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Ha ha...” Lâm Kha xoay mặt đi, chưa nói đến tha thứ, cũng chưa nói gì khác.
Hiển nhiên, là không muốn nói chuyện với Lăng Vi.
Lăng Vi cười, không nói thêm gì nữa. Cô từ sở nghiên cứu đi ra liền trực tiếp đến đại đội hình trinh.
Giang Quân đang bận nhìn video giám sát, Lăng Vi kêu anh: “Anh Quân!”
Giang Quân nghe được giọng nói của cô, liền ngước mặt lên, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Anh cười: “Em đến rồi sao. Em xem hai chúng ta, có vụ án mới có thể gặp một lần...”
“Ha ha....” Nháy mắt Lăng Vi đã bị anh chọc cười: “Khoảng thời gian này em cũng không thường ở Giang thành, phải chạy khắp nơi cũng không có thời gian tìm anh”
Giang Quân gật đầu, lần trước chuyện tháo lựu đạn ở nhà Trần Tư Uyển, anh cũng có mặt ở hiện trường. Sau đó cô đi biên giới, lại đi tìm trung y cái gì, anh đều biết. Anh cố ý nói như vậy không khí lúng túng giữa 2 người liền lập tức biến mất.
Lăng Vi hỏi anh: “Anh điều tra sao rồi?”
Giang Quân lặng lẽ nói: “Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263801/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.