Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ nhấn chuông trên bàn.
Rất nhanh, Quý Túc cung kính đi vào: “Tứ gia ---”
Vinh Phỉ gật đầu: “Làm chút đồ ăn cho cô ta.”
“Dạ!”
Quý Túc đi ra ngoài, ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị cơm, sau đó canh giữ ngoài cửa, không có đi vào lại.
Vinh Phỉ cứ như vậy liếc mắt nhìn cô, cô vẫn luôn khóc.
Đột nhiên Vinh Phỉ hỏi cô: “Cô tên gì?”
Cô cứng người lại: “Cái gì?” Cô đâu có nói sao? Cô nói hồi nào?
Vinh Phỉ nhìn cô chăm chú hỏi: “Tên của cô gọi là gì?”
“...” Cô im lặng, suy nghĩ một chút... rồi nói: “Tôi là Angle.”
Vinh Phỉ nhíu mày: “Không phải cái này, "thiên sứ Angle" là ngoại hiệu người khác gọi cô, tên vốn có của cô là gì?”
Cô chớp mắt.
Ánh mắt chớp chớp, dụ dỗ nhìn anh.
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, chỉ thấy cô nhíu mày thật chặc, lại thả lỏng... dáng vẻ giống như giãy dụa rất lâu: “Tôi là Yên La.”
“...” Trong lòng Vinh Phỉ đã ói đến sắp chết rồi... mẹ nó... bịa ra tên cũng không chịu bịa tốt một chút, sao lại nghe giống như loại đàn bà kỹ viện ở thời kỳ cổ đại vậy chứ.
Cô thấy vẻ mặt anh tràn đầy chê bai, trong bụng cười thầm, cô cũng biết cái tên biến thái chết tiệt này sẽ không thích tên đó, hừ----
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, lại họi: “Ai đặt cho cô?”
Cô cắn môi, không chịu nói.
Đột nhiên Vinh Phỉ mói: “Cô có thể không cắn môi mình hay không?”
Biểu tình của anh vô cùng tàn bạo, thật giống như nếu cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263753/chuong-961.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.