Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạp Nhã đã ngủ, Tần Sênh vẫn phiền lòng nhíu mày.
Anh nghe được bên ngoài có thanh âm liền ra ngoài, chuyện này là anh gây ra, dù sao anh cũng phải đến giải quyết.
Tần Sênh ngồi trên sô pha, một tay khoác lên chỗ tựa, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Ông Giai Hồng. Tần Sênh ngoài cười nhưng trong không cười nheo nheo mắt.
Ông Giai Hồng sợ tới mức co rụt lại, vội vàng nói với Tần Hoài: “A Hoài... Tấm ảnh kia quả thật là em cho người khác chụp... Nhưng cũng bởi vì em quá yêu anh...” Nói xong, nước mắt lập tức rớt xuống dưới.
Bà ta rút một tờ khăn giấy, che mặt khóc rống lên.
Tần Hoài nhíu mày, Tần Sênh lại càng cười lạnh.
Ông Giai Hồng hỏi Tần Sênh: “Dì biết lỗi rồi, hai mươi mấy năm nay, dì đối với con cũng có ơn dưỡng dục! Không có công lao cũng có khổ lao mà? Con còn muốn như thế nào với dì nữa?”
Tần Sênh ngồi thẳng, khinh miệt cười: “Ơn dưỡng dục à? Ba tuổi rưỡi mẹ tôi qua đời, từ lúc đó tôi đã sống cùng ông nội bà nội. Lên tiểu học, tôi ở lại ký túc xá của trường. Tôi ở lại cái nhà này được bao nhiêu ngày? Bà nói bà có ơn dưỡng dục với tôi? Tiền nuôi tôi với tiền mà bà đưa ra, có một xu nào là do chính bà kiếm được không không?”
Tần Sênh nhìn ra, Tần Hoài sẽ làm gì với Ông Giai Hồng được chứ?
Hai người đều là vợ của Tần Hoài ông ta, thậm chí họ Ông này thời gian đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263713/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.