Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà dừng một chút, khó xử nói: “Nhưng bức hình để trong biệt thự nhà mẹ đẻ của dì. Dì lâu rồi chưa trở về, cũng không biết trong nhà hiện tại tình hình thế nào... Không biết đã chuyển nhà chưa, có ai vứt bức tranh đó đi đâu không? Dì chỉ nhớ lúc ấy dì treo trong thư phòng. Cái khác... Dì cũng không dám cam đoan.”
“Ừ...” Lôi Đình gật đầu, đã có manh mối, như vậy là tốt rồi. Hơn nữa, dì Uyển đã nói ra vị trí cụ thể. Rất tốt.
Trần Tư Uyển đột nhiên nói: “Chờ chút, dì có ảnh chụp bức tranh kia.” Nói xong, xoay người đi vào phòng nhỏ.
Sau khi bà ra ngoài.
Lôi Đình ném vỡ chén, đi đến trước mặt Hoa Thiếu Kiền: “Chồng, anh có nghe thấy thanh âm nào không? Anh có đỡ hơn chút nào không?”
Hoa Thiếu Kiền vẫn cau mày, ngón tay càng không ngừng xoa lỗ tai.
Hiển nhiên lỗ tai cực đau.
Anh gật gật đầu, dường như có thể nghe được một chút thanh âm.
Nhưng còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Lôi Đình mau chóng cho anh uống nước. Cô đưa tay xoa xoa trán anh, lại ấn ấn huyệt, Hoa Thiếu Kiền uống nước, cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, đầu gác lên vai anh.
Hoa Thiếu Kiền ôm thắt lưng cô, đặt cô lên đùi mình.
Lôi Đình ngồi trên đùi đùi anh, nâng mặt anh hôn lên trán. Lại dùng sức hôn lên môi anh: “Chồng ơi, anh lớn gan thật đó!”
Hoa Thiếu Kiền lập tức đỏ mặt.
Anh lại gần, hôn lên môi cô. Lôi Đình ôm cổ anh, lập tức cuốn lấy môi anh, Hoa Thiếu Kiền lập tức giũ chặt sau gáy cô, hôn sâu. Anh và cô quấn lấy nhau đến thiên hôn địa ám, giống như ngay sau đó chính là tận thế...
Hoa Thiếu Kiền giống như phát điên cuốn lấy môi cô, cô thở dốc, cực kỳ dễ nghe.
“Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm... Chồng... May mà anh bảo vệ cho em và dì Uyển, nếu không bọn em đều bị bom nổ chết.” Cô hôn anh, bàn tay đan vào tóc anh, nhào nặn.
Bên tai vang lên tiếng hô hấp dồn dập của cô, rất dễ nghe, thứ kích anh hô hấp nặng nề.
Anh và cô điên cuồng hôn nhau, giống như sống sót sau tai nạn. Ai cũng không chịu buông ra trước, cô cắn lên môi anh, anh lại càng kéo cô vào lòng cắn mút.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, bọn họ nhất định ở chỗ này phóng thích lẫn nhau.
Lôi Đình mặt đỏ tim đập. Thật luyến tiếc rời khỏi môi anh, nhưng… nếu hôn nữa sẽ cô không kiềm chế được, huống chi là anh.
Cô nâng cằm, anh hôn cổ cô: “Ưm...” Cô đẩy ra anh. Gối lên đầu vai anh: “Đừng nghịch nữa...” Cô chịu không nổi.
Anh thật sự không dám làm tiép. Ôm cô, bình ổn lại.
Lôi Đình hôn lên vành tai anh. Tay vỗ về gương mặt anh: “Thật muốn mau chóng về nhà.”
Cô nghe thấy Hoa Thiếu Kiền nở nụ cười, hiển nhiên... Anh cũng rất muốn.
Lôi Đình thật sự cực kỳ vui vẻ: “Chồng ơi, không ngờ kỹ thuật bắn súng của anh chuẩn như...” Nói xong, đột nhiên cười “ha ha”: “Lúc anh huấn luyện, mỗi lần đều bắn không trúng bia... Em đối với anh, quả thực...”
Còn chưa nói xong đã cười đến nói không nên lời.
Cười một lúc lâu mới nói: “Ai ngờ được, anh, cái người siêu cấp bắn không trúng bia này lên chiến trường lại biến thành tay súng thiện xạ?”
Vừa rồi, mấy phát súng kia của anh đều bắn chuẩn! Phát nào phát nấy đều trúng mục tiêu!
Cổ tay người chính là nơi rất khó bắn trúng.
Hơn nữa, lúc ấy tầm nhìn đặc biệt hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy đầu thương, căn bản là không nhìn thấy được đối thủ.
Anh vậy mà có thể phán đoán chuẩn xác, thật đúng là quá lợi hại!
Hoa Thiếu Kiền ôm cô, nở nụ cười, nói: “Anh cũng không biết vì sao, lúc ấy thấy đối diện có người giơ súng, nhắm vào dì Uyển, anh liền nóng nảy. Nếu bà ấy bị người nọ bắn trúng, khẳng định là mất mạng...”
Nói xong, ở trong lòng bồi thêm một câu, dì Uyển mất mạng, mục tiêu kế tiếp của bọn chúng sẽ là em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.