Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đỡ trán, Diệp đại boss anh rất hay! Chơi mưu trí cũng không thắng anh!
Hai người ngồi trên bàn ăn, mặt Diệp Đình đầy đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo đó, Lăng Vi hận không thể bóp chết anh làm thành thịt viên!
Lăng Vi ăn xong… Đừng nói sao món ăn anh làm… ăn vẫn rất ngon. Ha ha, hình như thật sự nhặt được báu vật.
Diệp Đình dùng khăn ướt lau miệng, nói: “Em đi rửa chén.”
“…” Mắt Lăng Vi trong suốt óng ánh nhìn anh.
Diệp Đình tốt bụng nhắc nhở cô: “Anh xuống bếp, sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy. Anh cho bọn họ nghỉ hết, đống chén này cũng không thể để đến ngày mai đúng không?”
Lăng Vi nổi giận đùng đùng!
Được ah!
Cái hố to như vậy! Chờ cô nhảy xuống!
Kế sách! Đều là kế sách! Diệp đại boss, kế sách của anh thâm sâu như vậy, sao anh có thể sống đến giờ mà không mệt chết, cũng không bị người khác đánh chết
Lăng Vi hừ lạnh, cô không ngốc, cô không nhảy xuống hố đâu!
“Ai u…” Lăng Vi đột nhiên đỡ trán: “Nhức đầu…”
Tuy biết cô đang giả bộ, nhưng Diệp Đình vẫn khẩn trương nhìn cô, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Lăng Vi dùng sức xoa huyệt Thái dương: “Vừa nghĩ tới sắp làm việc… tự nhiên nhức đầu rồi.”
“…” Diệp Đình hết ý kiến: “Sao em không nói thẳng là đau tay?”
Lăng Vi nói: “Đau tay cũng vô dụng nha, anh sẽ nói dùng chân rửa…”
Diệp Đình mím môi, giống như sắp cười.
Lời này… Anh có thể nói ra.
“Được, em lên lầu đi.”
Diệp Đình đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263035/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.