Kiếm vũ cuối cùng cũng tan, tan trong bóng đêm mênh mông không thể nắm bắt. Liễu sinh quay đầu nhìn về phía Cửu Ca, hỏi: “Sư phụ ta vẫn chờ ở nơi này có phải không? Người hiện tại đang ở đâu?” 
Cửu Ca nhìn ánh mắt tràn ngập khẩn cầu của đối phương, không biết nên trả lời như thế nào. 
Hồn phách của Thải Vi liệu có phải đã quy về thiên giới rồi? 
Thế nhưng người nọ đã ở nơi này chờ đợi lâu như vậy, đến thời khắc cuối cùng sẽ buông tay sao? 
Nhưng nếu không phải như vậy, Đô nghiễm chi dã mênh mông khoáng đạt nào còn thấy thân ảnh của Thải Vi? 
Cửu Ca há hốc miệng, phát hiện bản thân thật sự không thể đưa ra được một đáp án chính thức. Y dùng ánh mắt giống như đang cầu cứu nhìn về phía Thương Tứ, Thương Tứ lại giữ nguyên thần sắc bình tĩnh, một chút thương cảm ít ỏi đều giấu sâu trong đáy mắt không để ai phát hiện. hắn hỏi ngược lại Liễu sinh: “Ngươi không phải đã gặp được y sao?” 
“Ta nào…” Liễu sinh theo bản năng phản bác, thế nhưng trong đầu chợt nhớ đến kiếm khí giăng bủa khắp nơi ồ ạt ào tới, đáy mắt dần dần hiện ra một tia kinh hoảng, hoảng đến mức đem cả trái tim của hắn đều cắn nuốt mất, “Ngươi đang nói…” 
Thương Tứ nhìn về phía Cửu Ca, “Ngươi nói cho hắn biết, hồn phách của nhân loại nếu dừng lại Đô nghiễm chi dã quá lâu sẽ biến thành thứ gì?” 
Cửu Ca hiển nhiên vốn không nhớ đến, vừa nghe Thương Tứ nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945191/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.