Chương trước
Chương sau
Ai ai ai, ký ức cơ hồ không thể kéo ra.

Nhưng rất nhanh Cửu Ca đã đem vấn đề khiến mình đau đầu vứt sang nơi khác, nói: “Có thể đợi đến khi tìm được Kiến mộc sẽ biết, trí nhớ của ta không tốt, vậy nên đã đem rất nhiều ký ức đều gửi lại trên vết khắc chỗ Kiến mộc. Chỉ cần đến nơi đó, tất cả đều rõ ràng.”

Thế nhưng Liễu sinh chỉ chốc lát cũng không chờ được nữa, hắn có dự cảm người đia nhất định là Thải Vi, là sư phụ!

Loại tâm tình này càng lúc càng cường liệt, hắn chỉ muốn thời khắc này đã có thể nhìn thấy được Kiến mộc, lần nữa tương ngộ cùng sư phụ. Đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng đã quên bộ dạng của sư phụ là thế nào rồi, hắn chỉ nhớ thời điểm sư phụ tử vong tóc mai đã lấm tấm bạc, đây cũng vì bị hắn chọc cho buồn bực tức giận mà thành.

Cho đến tận lúc này, Liễu sinh vẫn chưa thể thuyết phục mình tin theo đạo của Thải Vi, hắn biết trên thế giới này đại đạo chính thống nhất hẳn là phải như Thải Vi vậy, công chính, bình thản, không cách nào bị thay thế, được đa số nhân loại thừa hành.

Thế nhưng hắn vô pháp thuyết phục chính mình đi trên con đường đó, bởi vì tâm tình bất định, hận ý nan bình. Hắn đợi không được thiên đạo đến vì mình tuyên dương chính nghĩa, hắn không tin được cách nói thiện ác đáo đầu chung hữu báo, vì vậy hắn quyết định phải tự mình động thủ.

Thế nhưng sư phụ, đồ nhi tin tưởng người.

Nếu như có thể gặp được người sớm hơn, có thể, đồ nhi sẽ tìm được đạo ít cực đoan hơn.

Đồ nhi đã suy tư suốt một trăm năm, hai trăm năm, lại ba trăm năm, rốt cuộc tìm ra đáp án. Nếu như có thể đồi người trở về, đồ nhi nguyện ý buông tha tín niệm của chính mình.

Đồ nhi sẽ không tiếp tục chấp mê, đồ nhi đã biết sai rồi.

Sư phụ.

Tiếng kêu gào từ sâu trong đáy lòng, vào giờ khắc này triệt để phá kén mà ra. Liễu sinh nhìn đồng cỏ bát ngát vô bờ, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm thân ảnh vừa quen thuộc lại xa lạ kia, thế nhưng không thấy, nhìn đâu cũng không thấy.

Cho dù người nọ đã từng tới, hiện giờ liệu đã đi mất rồi chăng?

Trái tim của Liễu sinh chậm rãi chìm vào lòng đất, gió sắc như đao thổi tới hệt như kiếm ý năm đó tại hậu diện Côn Lôn sơn, một lần lại một lần khiến hắn bi thương thảm thống. Ngay tại lúc này, hắn chợt nghe được một thanh âm.

Xa xôi vời vợi, mềm mại nhẹ nhàng như bị gió đưa đến, lại dịu dàng xuyên qua giữa phiến thiên địa này.

Đó là… thanh âm của sư phụ.

Trong nháy mắt Liễu sinh nghe được, cơ thể gần như theo bản năng trực tiếp xông ra. Hắn không hề nghe lầm! Hắn không có khả năng nghe lầm, đó chính là thanh âm của sư phụ!

Cửu Ca cũng hoảng sợ phát ra một tiếng, cảm thấy thanh âm này có chút quen tai. Thế nhưng cho dù có quen tai hơn nữa, thứ kia bất chợt xuất hiện tại Đô nghiễm chi dã, ngay cả người có quyền trông giữ trên thực chất như y cũng không rõ ràng lắm là từ nơi nào đến, chuyện này liền có chút kỳ quái.

Y không khỏi nhìn về phía Thương Tứ, Thương Tứ đã dừng bước, một tay ngăn chặn Liễu sinh, một tay mạnh mẽ tung chưởng thẳng về phía trước, thiết lập một tầng lá chắn vô hình.

Lục Tri Phi từ sớm đã bị hắn che ở sau lưng, ôm lấy Thái Bạch Thái Hắc kinh nghi nhìn vô số kiếm quang bị lá chắn kia chặn lại, thanh âm va chạm như kim loại ma sát lúc kiếm ý va vào lá chắn khiến da đầu tê dại. Thế nhưng Liễu sinh còn đang kịch liệt giằng co, hắn muốn đi tìm người phát ra thanh âm kia.

“Bình tĩnh!” Thương Tứ lạnh giọng.

“Đó là sư phụ của ta!” Liễu sinh hai mắt đỏ bừng.

Nhưng Thương Tứ lại dùng ngữ điệu lãnh khốc vô tình đáp lại, “Đó không phải sư phụ của ngươi, đó chẳng qua chỉ là kiếm phong muốn lấy mạng ngươi.”

Liễu sinh giật mình, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm ra ngoài lá chắn, “Không, đó là sư phụ của ta, người đang gọi ta…”

Thương Tứ cũng không tiếp tục nhiều lời vô ích, bàn tay vung lên trực tiếp ném mèo cho Cửu Ca, “Đánh ngất hắn.”

Lân Phiến phi thường cam tâm tình nguyện làm thay, một sừng va chạm, Liễu sinh lập tức hôn mê bất tỉnh. Cửu Ca chạy đến bên cạnh Thương Tứ, cau mày, “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Thương Tứ cũng không lập tức trả lời, biểu tình mang theo chăm chú, chỉ thấy bàn tay phải của hắn khẽ nâng, pháp lực màu đen như sương mù dâng lên. Bất chợt, cổ tay khẽ cuốn, đám kiếm khí đột nhiên xuất hiện kia cũng theo đó bị quấn thành hình xoắn ốc, đầy trời bay múa, như một cái vòi rồng nho nhỏ. Thương Tứ thong thả mà kiên định thu tay lại, cả kiếm phong lân vòi rồng đều bị hút vào trong tay hắn, biến mất.

Lục Tri Phi cả kinh, người này sao có thể thu luôn cả thứ kia vào? Cho dù bản lĩnh có lợi hại hơn nữa, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Lục Tri Phi nghĩ vậy liền vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay của Thương Tứ, “Anh…”

“Ta không sao.” Thương Tứ xoa xoa đầu cậu, mở lòng bàn tay ra, nơi đó hiện lên một thanh kiếm nhỏ màu bạc.

“Đây là kiếm phong lúc nãy?” Trái tim của Lục Tri Phi rốt cục cũng an ổn lại.

“Chỉ là một phần nhỏ, phần nhiều đều đã tiêu tan hết, còn có một ít cách đây quá xa vẫn chưa tỉnh lại.” Thương Tứ nói, ánh mắt nhìn về phía Liễu sinh đang bị Lân Phiến ngậm, “Liễu sinh nói không sai, là hắn gọi ra đám kiếm phong này, vì vậy chủ nhân của kiếm phong hơn phân nửa chính là Thải Vi. Y thực sự đã từng có mặt ở đây.”

Cửu Ca nghe vậy liền đẩy ra vài bụi rậm trên mặt đất, tìm được một dòng suối nhỏ, ngồi xổm đưa tay xuống cảm thụ.

Đầu ngón tay nhúng vào nước suối lạnh lẽo, nòng nọc hoạt bác bơi đến chạm vào đầu ngón tay của y, hết thảy đều giống như bình thường không có gì khác biệt. Nét đặc sắc của Đô nghiễm chi dã cũng không quá nhiều, ngoại trừ đám cỏ dại mỗi năm đều sinh trưởng cực tốt và dòng nước không bao giờ khô cạn này, tất cả mọi vết tích khắc tại nơi đây đều sẽ bảo trì nguyên dạng, vô pháp chữa trị.

Những vết kiếm này đại đa số đều đã tồn tại từ rất lâu, bất quá chủ yếu được khắc ra từ đoạn thời gian người người qua lại nhộn nhịp kia, thỉnh thoảng khi mọi người bàn luận chiêu thức đều sẽ lỡ tay lưu lại vết tích.

Chỉ là Cửu Ca không ngờ đến, có người còn đặt ý niệm tại bên trong.

Thế nhưng nơi này khe suối chằng chịt trải rộng, muốn xác định cái nào là thuộc về Thải Vi tuyệt đối là kế hoạch không quá thực tế. Mà một khi Liễu sinh tỉnh lại, dùng độ chấp nhất của đối phương với chuyện này, khẳng định sẽ tiếp tục gọi lên đám kiếm khí kia.

Làm sao bây giờ? Cửu Ca nhìn về phía Thương Tứ, Thương Tứ rất trấn định, “Trước hết đi tìm Kiến mộc, đem chứng người già lú lẫn của ngươi chữa xong trước đã.”

Cửu Ca vừa nghe liền biết Thương Tứ đã đoán được y lại tái phát bệnh hay quên, ngượng ngùng cười cười, “Tứ gia.”

Thương Tứ tức giận liếc mắt nhìn y, “Gọi Tứ gia gia cũng không có tác dụng, lần này nếu không may xảy ra sơ xuất gì, la nhất định cấm túc ngươi.”

“Ta biết sai rồi Tứ gia, là ta thất trách không chịu để ý, nhưng cũng không cần cấm túc mà?” Cửu Ca lăn lộn ăn vạ.

“Câm miệng.” Thương Tứ lãnh khốc vô tình.

Cửu Ca cũng chỉ đành thức thời ngậm miệng, chuyển hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lục Tri Phi. Lục Tri Phi nhún vai, cậu cũng bất lực nha. Vì vậy Cửu Ca không thể làm gì khác hơn là hóa bi phẫn thành lực lượng, toàn lực chạy đi.

Rốt cục, sau một ngày bôn ba, đoàn người đã đi tới trung tâm của Đô nghiễm chi dã, cũng chính là vị trí của Kiến mộc.

Khi ấy vừa vặn đã vào đêm, diều cẩm lý lại biến từ thái dương thành một ngọn đèn leo lét, chiếu sáng con đường trước mặt bọn họ. Bất quá đêm nay lại có chút khác biệt, bởi vì Lục Tri Phi có thể thấy được thân cây đang tản ra một luồng sáng nhàn nhạt trong đêm kia.

Đó là một gốc cây rất lớn, rất lớn, kỳ quái là khi còn một đoạn khá xa, căn bản không ai có thể nhìn thấy được bộ dạng của nó, chỉ khi đến thật gần, mọi người mới lờ mờ dựa vào loại ánh sáng yếu ớt đến mức gần như sắp tắt lịm kia để vẽ ra bộ dạng thân cây.

Từ xa nhìn lại, thân cây này tựa hồ cao đến gần 10m, tán lớn như mây che trời, tuy rằng cành khô đã không còn bao nhiêu chồi lá, thế nhưng nó giống như cũng có thể cảm nhận được sự xuất hiện của Thương Tứ và Phượng Hoàng, nhẹ nhàng quơ quơ đám cành lá không nhiều nhặn gì của mình ra hiệu chào hỏi.

“Toa toa… Toa toa…” Thanh âm này rất giống tiếng vọng Lục Tri Phi đã nghe được trong gió, cậu có thể cảm nhận rõ ràng được sự vui vẻ được truyền đến.

Chỉ là cứ lay động như thế, lại có thêm vài phiến lá cây rơi xuống, Thương Tứ bước đến nhặt lên một mảnh, ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập hồi ức và ôn hòa nhìn Kiến mộc, “Đừng lắc nữa, ta đã đến rồi.”

Kiến mộc vẫn đang phe phẩy, “Toa toa… Toa toa…”

Lục Tri Phi nghĩ, nó có thể chỉ là muốnt rò chuyện với Thương Tứ.

Thương Tứ cũng hiểu được ý tứ của nó, giang rộng đôi tay ôm lấy thân cây tráng kiện, dán mặt lên lớp vỏ thô ráp kia, nhẹ giọng thì thầm: “Ta đã trở về, Kiến mộc.”

Lá của Kiến mộc đã không lắc lư nữa, Lục Tri Phi nhìn thấy toàn bộ cành lá đều chậm rãi rũ xuống, hướng về phía Thương Tứ đang đứng. Nó hình như đang ôm lấy Thương Tứ, giống như ôm lấy hài tử của mình.

“Còn có ta nữa.” Cửu Ca cũng chạy tới, đưa tay sờ sờ thân cây, “Ngươi có nhớ ta không?”

Cành lá của Kiến mộc giật giật giống như trả lời câu hỏi của y, Cửu Ca nghe rõ rồi liền vui vẻ, nhưng lại có chút Thương Tứ cảm. Có thể y thật sự không nên rời đi lâu như vậy, lâu đến mức Kiến mộc cũng không còn được bao nhiêu phiến lá nữa y mới bị gọi trở về.

Những cành nhánh trơ trụi kia đâm thẳng vào mắt khiến trấi tim y nhói lên, nó đã không còn giống Kiến mộc xanh um tươi tốt trong ký ức của y. Đến tận lúc này Cửu Ca mới chợt nhận ra được một sự thật, Kiến mộc đã dần khô héo.

Thế nhưng nó còn lưu trữ một tia sinh mệnh cuối cùng, là vì chờ bọn hắn trở về sao?

Cửu Ca thở dài một hơi, đi vòng ra phía sau Kiến mộc, đầu ngón tay mơn trớn một đồ hình được khắc trên thân cây khô, tràn ngập hoài niệm. Lục Tri Phi bước theo y xem xét, khi ánh mắt chạm vào đồ hình kia thì đột nhiên dừng lại.

Đó là một con Phượng Hoàng, một con Phượng Hoàng được khắc vô cùng sống động, giống hết như chân thân của Cửu Ca vậy.

Cửu Ca mỉm cười giải thích, “Đây là Tứ gia giúp ta khắc.”

Thương Tứ? chuyện này cũng không kỳ lạ, Lục Tri Phi biết bản lĩnh điêu khắc của Thương Tứ rất tốt. Chỉ là vì sao muốn khắc hình Phượng Hoàng lên thân Kiến mộc?

“Đây là chuyện khi ta còn rất nhỏ, lúc ấy trong thiên địa cũng chỉ còn một con Phượng Hoàng là ta. Bởi vì ta được ngoại lực đập vỡ vỏ trứng trước kỳ hạn nên cũng không dễ nuôi sống, ban đầu vẫn luôn ở cùng với Lục gia, nhưng đám rồng kia tính tình không tốt lắm, chỉ cần một hơi thở là có thể đem ta hất bay, còn không ngừng đút ta ăn thịt sống. Sau đó Tứ gia liền đưa ta đến đây, hắn khắc ta vào Kiến mộc, dùng thiên địa nguyên khí thuần chính nhất giúp ta kéo dài sinh mạng. Dần da, cái ấn ký này cũng trở thành sợi dây ràng buộc của ta với Đô nghiễm chi dã, ta có thể dùng nó cảm nhận những việc đã xảy ra ở nơi này, nếu như có phát sinh dị biết, ta cũng có thể lập tức trở về giải quyết.”

Lúc này Thương Tứ cũng đã bước tới, tựa vào thân cây nhướn mày nói: “Ngươi lúc ấy hoàn toàn giống một con chim trĩ lông tạp, xấu.”

Cửu Ca không phục, “Vậy ngài vì sao lại đem ta khắc đẹp như vậy chứ?”

“Đó là thẩm mỹ của ta, không liên hệ gì đến ngươi.” Thương Tứ lý lẽ hào hùng.

Cái lý do này quá cường đại, Cửu Ca không còn lời gì chống đỡ.

Lục Tri Phi đứng ra hòa giải, “Được rồi, không phải nói ấn ký này có thể giúp Cửu Ca khôi phục ký ức sao?”

“Đúng.” Cửu Ca gật đầu, “Bất quá ký ức của ta có chút phức tạp, có thể cần phải tìm một hồi.”

“Ngươi cứ ở đây chậm rãi mà tìm. Viên Viên lại đây, ta giới thiệu em với Kiến mộc.” Nói xong Thương Tứ lại vươn tay với Lục Tri Phi. Lục Tri Phi đưa tay đến, lúc này Kiến mộc giống như lại nói với Thương Tứ gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên tán cây, đáp lại: “Đúng vậy, em ấy là nửa kia của ta.”

Kiến mộc lần nữa run run lá cây, chào hỏi với Lục Tri Phi.

Thương Tứ đứng ở phía sau che lỗ tai của thanh niên lại, nhẹ giọng nói: “Dụng tâm mà nghe.”

Dụng tâm mà nghe?

Lục Tri Phi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại chậm rãi bình tâm, chỉ chốc lát sau, cậu tựa hồ thực sự nghe được giọng nói của một cụ già, hơi đứt quãng. Tỉ mỉ nghe thêm một chút, Lục Tri Phi bắt đầu nhận rõ đối phương đang nói những gì.

Người nọ nói, “Ta cảm nhận được khí tức của ngân hạnh trên người ngươi.”

“Đó là ba ba của con.” Lục Tri Phi ở dùng ý thức trả lời.

“Thì ra là thế, chúng ta thật sự rất có duyên.”

“Đúng vậy.”

“Y khỏe chứ?”

“Ba ba rất tốt, mùa này lá cây cũng đã biến thành màu vàng kim rồi, cả sân viện đều được phủ lên màu vàng, rất đẹp.”

“Thật tốt. Ngươi cũng rất đẹp.”

“Cảm ơn.”

“Trước đây ta cũng có lá cây màu vàng kim, mỗi lần Thiên Đế đi ngang Đô nghiễm chi dã, đường chân trời ở nơi này đều sẽ phủ lên một tầng màu vàng kim, đem lá cây của ta đều phủ một tầng ánh vàng lấp lánh.”

“Vậy nhất định rất đẹp.”

“Đúng vậy, ta còn giữ một phiến lá cây từ lúc ấy, tặng cho ngươi.”

Lục Tri Phi nghe vậy thì hơi do dự, thứ này đối với Kiến mộc hẳn là vật rất trọng yếu, cậu không tiện giữ lấy. Bất quá thanh âm của Thương Tứ ngay lúc này lại len vào đầu cậu, “Cầm đi, Kiến mộc tặng thứ này cho em biểu thị người thực sự rất thích em.”

Lúc này Lục Tri Phi mới gật đầu, có lẽ là do sự hiện diện của ba ba, cậu đối với cây cối đều ôm hảo cảm nhất định, rất dễ thân cận. cậu vươn tay, Kiến mộc run run cành khô, một phiến lá cây màu xanh biếc chậm rãi rơi xuống, đáp vào lòng bàn tay của Lục Tri Phi.

Đây đại khái là phiến lá xanh duy nhất còn lại trên thân Kiến mộc, từng đường gân lá còn phủ một màu vàng, rất đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.