Tối hôm đó Tiểu Kiều gặp một cơn ác mộng, những ký ức đã qua giống như một bộ phim điện ảnh ngắn lao vun vút qua trước mặt cậu, trắng đen, không có thanh âm. Cậu đứng bên cạnh đường tàu, nhìn thấy đứa trẻ bán báo quơ quơ một xấp báo chí, phu xe kéo đội nón bánh tiêu, các gánh hàng rong bán thức ăn qua qua lại lại, bên ngoài vách tường của công ty quảng cáo dán đầy áp phích của các nữ minh tinh.
Tàu điện nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Tiểu Kiều, cửa sổ mở rộng, gương mặt các hành khách đều chết lặng lạnh lùng, giống như chỉ một phút sau liền biến thành tượng điêu khắc vặn vẹo không chút sức sống.
Loại không khí này khiến Tiểu Kiều cảm thấy không thở nổi, cậu lui về sau một bước, vừa lúc đụng phải một người đàn ông chải kiểu đầu giống binh sỹ Nhật, tóc vuốt sáng loáng ra sau. Không giống những người khác chỉ biết thống khổ chết lặng, hắn cơ hồ lập tức giận đến giơ chân, chỉ vào Tiểu Kiều mắng ầm lên.
Đương nhiên, Tiểu Kiều không nghe được hắn đang mắng những gì, biểu hiện của đối phương trong mắt cậu giống như một bộ phim tràng đầy màu sắc hài hước.
Người đàn ông thấy cậu không phản ứng lại càng thêm tức giận, khóe mắt của hắn giống như nhìn thấy được cái gì đó, nhãn thần sáng lên, lập tức bỏ rơi Tiểu Kiều chạy về phía trước.
Tiểu Kiều tò mò quay đầu nhìn, chỉ thấy cả bầu trời lả tả tiền giấy bay lượn, một cây phướn trắng lướt qua mặt cậu, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945132/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.