“Sư phụ ngươi thay ngươi cản lại đám người của Thanh sơn, nhưng bọn họ có ước định gì thì ta cũng không biết.”
“Sư phụ ngươi đưa ngươi tới Côn Lôn sơn cũng không phải muốn giam hãm ngươi. Ta từng nghe y nói, chỉ có Côn Lôn mới có thể bảo trụ mạng sống cho ngươi.”
“Nếu như y thật sự phản bội ngươi, nhất định sẽ đem bảng chữ mẫu ngươi giấu kỹ đi tiêu hủy, thế nhưng y không làm vậy.”
“Y từ đầu đến cuối cùng chưa từng bỏ rơi ngươi.”
Mỗi câu nói của Trầm Thương Sinh giống như chùy sắt đánh mạnh vào trái tim của Liễu sinh. Thế nhưng năm đó hắn thực sự cái gì cũng không biết sao? Không, hắn không phải chưa từng cảm thấy hoài nghi.
Tu vi của sư phụ hắn cao như vậy, cho dù Liễu sinh có thúc ngựa tu tập thêm trăm năm cũng không thể đuổi kịp, như vậy ngày hôm đó vì sao hắn có thể hạ sát được người nọ? Hàng loạt vết thương trên người sư phụ là từ đâu tới?
Nếu như lúc đó hắn có thể tĩnh tâm nghe lời sư phụ nói, nếu như có thể thoáng ngăn chặn lòng căm phẫn và lệ khí trong ngực, có phải mọi chuyện sẽ khác đi rồi chăng?
Thế nhưng, hậu diện Côn Lôn sơn lạnh đến như vậy, hắn vừa nghĩ tới từ nay về sau sẽ bị giam cầm tại đó, vĩnh viễn không có cơ hội rời đi thì toàn bộ huyết dịch trong người cũng phảng phất như bị đông lại.
Hắc tức giận chất vất, thậm chí dùng kiếm tương hướng, thế nhưng không biết bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945126/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.