Tiếng thở dài sâu kín của Thổ địa công cuối cùng biến thành một thanh âm tô điểm đêm mưa mờ mịt, lướt qua mấy tầng cỏ cây xanh biếc, cuối cùng rót vào bùn đất bị lá khô che phủ.
“Haizzzi…” Thổ địa công nhìn cảnh khô lá rụng đầy đất, cảm xúc trào dâng.
“Haizzz…” Thái Bạch hai tay nâng chống cằm, dầy mặt ưu sầu.
“Haizzz…” Thái Hắc cũng theo sát phía sau, ưu quốc ưu dân.
Thương Tứ đôn đốc Lục Tri Phi ngủ trong nhà, bước ra nhìn thấy một hàng ba người ngồi dưới mái hiên chống cằm than thở, nhìn thế nào cũng muốn đánh người.
“Ngày mai tận thế rồi sao?” Thương Tứ hỏi.
Thổ địa công quay đầu lại, vẻ mặt như đang nói ‘anh bị ngốc à’ nhìn qua. Thương Tứ nhướn mày, “Nếu ngày mai không phải tận thế, nhân loại sẽ không tuyệt diệt, Hoan Hỷ sơn cũng sẽ không đổ nát, các người ngồi đây than thở cái gì?”
Thái Bạch Thái Hắc quay đầu, mắt to long lanh ngấn nước, “Thế nhưng nhỡ đâu Thổ địa công thực sự tan biến thì làm sao bây giờ?”
Thương Tứ đứng dựa cửa, nói: “Vĩnh viễn không chết được gọi là lão bất tử, giống như ta.”
Thái Bạch Thái Hắc lập tức vội vàng đứng dậy, chạy tới ôm mắt cá chân Thương Tứ làm nũng, “Chủ nhân ngài giúp Thổ địa công một chút đi, giúp một chút đi mà.”
“Chủ nhân của các ngươi thực sự pháp lực vô biên, bất quá cũng không phải cái gì cũng có thể làm được.” Thương Tứ nói.
Thái Bạch Thái Hắc nghe vậy rất khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945108/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.