Lúc Thương Tứ dẫn người trở về đã là sáu giờ tối, Lục Tri Phi nghe được thanh âm liền ra ngoài đón, chỉ thấy Thương Tứ khoanh tay trước ngực thản thản nhiên nhiên đi trước, phía sau theo bốn người và một con chó ướt sũng như vừa rời xuống nước.
“Làm sao vậy?” Lục Tri Phi nhanh chóng cầm khăn mặt đi ra, Nam Anh cũng đứng dậy.
Thương Tứ nhún vai, “Lật thuyền chứ sao.”
Ngô Khương Khương vội vàng nhảy ra từ sau lưng hắn, lên án: “Tri Phi, cậu quản ngài ấy một chút! Tứ gia nhìn chúng ta lật thuyền còn đứng trên thuyền cười chúng ta!”
Chỉ là Lục Tri Phi lại hiếu kỳ một việc khác, “Thuyền của mọi người sao lại lật?”
“Đụng vào cửa đập xả lũ.” Thương Tứ tức giận liếc nhìn Ngô Khương Khương, “Cẩn thận một chút, cả người đều là nước, làm bẫy cả sàn nhà rồi.”
“Đây cũng không phải nhà của Tứ gia ngài.” Ngô Khương Khương phản bác.
Thương Tứ nhướn mày, “Đây là nhà bạn trai của ta.”
Ngô Khương Khương cạn lời chống đỡ.
Nam Anh khúc khích bật cười, Tiểu Kiều đen mặt nhìn chằm chằm Thương Tứ và Ngô Khương Khương đang đứng phía trước, lên tiếng: “Phiền phức nhường đường một chút.”
Ngữ điệu kia giống như thực sự muốn giết người. Cậu từ nhỏ sinh ra đã là tiểu thiếu gia của nhà họ Kiều, làm sao nhẫn được bộ dạng ướt sũng như bây giờ? Không trực tiếp bùng nổ đã là rất khắc chế rồi.
Lúc này bác Ngô cũng vừa vặn dọn mâm thức ăn lên, thấy tình cảnh mọi người liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945016/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.