Thương Tứ đi viện dưỡng lão ngoại thành. 
Viện dưỡng lão này rất lớn, chỉ cần nhìn cánh cửa rộng hơn 10m kia cũng đã đủ khiến những người không phận sự chùng bước, ngoài cửa còn có bảo vệ, trên cửa sắt có khóa điện tử, quy tắc ra vào cực kỳ phiền phức. Mà những thứ này cũng có nghĩa là, người ở bên trong không phú thì quý. 
Thương Tứ thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại một góc vườn hoa bên trong viện dưỡng lão, hai tay cắm vào túi áo chậm rãi đi tới. Trong tư liệu Đông Phong mang đến có ảnh chụp của Lâm Tĩnh Âm, là một bà lão mặt đầy nếp nhăn nhưng thu thập rất sạch sẽ, mái tóc bạc phơ cuộn thành búi, nụ cười bình thản an tĩnh, khiến người ta không nhịn được nghĩ, lúc còn trẻ bà nhất định cũng là một đại mỹ nhân. 
Nhưng đáng tiếc, người chung quy không tránh được năm tháng hao mòn, mấy năm trước Lâm Tĩnh Âm mắc phải chứng lú lẫn tuổi già. 
Rất nhanh, Thương Tứ đã phát hiện đối tượng trong một đình hóng mát, vị y tá xinh đẹp khom lưng đắp mền cho bà, mà bà lại ngẩn ngơ nhìn về bóng núi xanh xa xôi phía trước, đắm chìm trong thế giới của mình. 
Y tá trẻ nói cúi đầu nói câu gì đó, đại khái là muốn đi lấy đồ vật, sau đó xoay người cất bước. Thương Tứ đi đến bên cạnh bà lão, ngồi xuống nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Lâm lão thái thái?” 
Bà lão không trả lời, vẫn ngẩn ngơ xuất thần như trước. 
Thương Tứ tiếp tục hỏi: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1944985/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.