“A a a a a a a!” Một tiếng kêu sợ hãi xé toạc trời cao, Đường Bảo lăn người xuống xe, kết quả nào ngờ lại thấy phu xe xương khô nọ lộ ra một chút biểu tình bi thương, gặp quỷ mà, một bộ xương khô cũng có biểu tình.
Vậy thì càng không thể chần chừ nữa!
Đường Bảo vừa lăn lông lốc xuống xe thì sau gáy lại bị một người nắm chặt, nhất thời cả cơ thể phát lạnh, “Buông! Buông! Lão tử chính là quốc bảo!”
“Khẩu khí thật lớn mà.”
Ể? Giọng nói này thế nào lại có chút quen tai? Đường Bảo lập tức quay đầu lại, liền thấy Thương Tứ ở sau lưng cong cong mi nhìn mình, bên cạnh còn có Lục Tri Phi và Trầm Tàng. Lại quay đầu một lần, cái gì phu xe xương khô, đại hý viện đều không thấy, xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có tòa quỷ trạch nọ là vẫn sừng sững như trước.
“Ta đã trở về!” Đường Bảo mừng đến chảy nước mắt.
Thương Tứ hỏi: “Vừa rồi ngươi đã thấy gì ở bên kia?”
Đường Bảo vội vàng một năm một mười kể lại, “Mọi người không biết đâu, vừa rồi mọi thứ giống hệt như thật vậy!”
“Sinh nhân miễn vào, xem ra chỉ còn cách tìm được vé mới có thể đi vào xem một chút.” Thương Tứ nhìn về phía quỷ trạch, mắt hơi nheo lại, phảng phất thu vào trong mắt ánh đèn rực rỡ vừa rồi Đường Bảo nhìn thấy.
“Anh muốn vào xem?” Lục Tri Phi hỏi.
“Một đám quỷ hồn vất vưởng nhân thế dựng đài diễn hý ở đây, ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1944984/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.