“Thầy ơi, biến ảo thuật thêm lần nữa đi!”
Chung Khuê mãnh liệt hồi thần, đứng ở trên bục giảng, hắn cư nhiên lên lớp lên tới một nửa bắt đầu ngẩn người, còn nhớ chuyện lúc trước.
“Thầy ơi! Biến ảo thuật đi!” Các học sinh vây quanh hắn biến ảo thuật, toàn bộ phòng học hai trăm người nhất thời ầm ầm.
“Mọi người im lặng!” Chung Khuê lớn tiếng hét lên, dùng lực khép sách lại, phòng học nháy mắt lặng ngắt như tờ. Tiếp hắn lại lần nữa mở sách ra, từ trong sách bay ra một con bồ câu trắng, kinh hô liên tục, chậc chậc lấy kỳ lạ, phòng học hoan hô ồn ào.
Cách vách phòng học nữ giáo sư chịu không nổi lại đây ngăn lại học sinh, không quên quở trách Chung Khuê một phen: “Nói cho anh bao nhiêu lần, đừng ở lớp học làm ảo thuật, lớp cách người nháo như vậy bảo tôi dạy như thế nào!”
Chung Khuê hạ thấp người giải thích với cô, trở lại phòng học cùng học sinh nói: “Đều là các cậu hại tôi bị mắng. Tiếp tục lên lớp.”
Bỏ qua học sinh thất vọng thở than, tiếp tục giảng giải bài khoá. Trong bài khoá nhắc tới lịch sử một chút, có chút sự kiện tương đối gần, hắn đã tự mình kinh lịch qua, ngẫm lại dường như đã có mấy đời.
Tiếng chuông cuối cùng vang lên, các như trút được gánh nặng, trên bục giảng hắn còn chưa tan học, mọi người phân phân thu thập sách vở. Thấy mọi người như vậy, thuận theo dân tâm, để mọi người tan học.
Thu thập sách của mình, chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-ky-dam-chi-song-sinh-chung-khe/2694817/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.