Người đại diện có chút mộng bức, hô: "Cô sao không giải thích?"
Triệu Tuyết Hoa không có tâm trí nghe những lời này.
Tiếu Bảo Bối cũng là trùng sinh, chẳng lẽ cô từ đầu đến cuối đều nhìn bản thân làm trò cười, tại ngay chính thời khắc này muốn hại chết mình?
Tiện nhân này, đã trọng sinh cũng không bỏ qua cho cô ta!
Triệu Tuyết Hoa đầu óc rất loạn, càng nghĩ càng không cam tâm, cuống họng bén nhọn hô:
"Tiếu Bảo Bối, cô là đồ tiện nhân!"
Cô ta lao đến, muốn bắt lấy tóc Thiên Thu trút giận.
Thiên Thu quay người né qua, khẽ nhất tay một cái, bắt lấy cổ tay cô ta.
Ngay sau đó.
Răng rắc một tiếng, hung hăng bẻ gãy!
"A!" Triệu Tuyết Hoa kêu thảm một tiếng, ngã nhào trên đất.
Triệu Tuyết Hoa đau đến nỗi ồn ào khóc lóc.
Người chế tác ngữ khí không kiên nhẫn: "Kéo ra ngoài cho tôi, xử lý."
Người đại diện còn muốn nói gì đó: "Làm vậy không tốt lắm đâu..."
"Không tốt?" Người chế tác cười lạnh: "Dám lừa gạt chúng tôi, sao có thể tuỳ tiện buông tha, mà anh cũng xem như người đại diện, đây là muốn cùng gánh chịu hậu quả?"
Người đại diện lập tức im lặng.
Chọc giận vị chế tác này hậu quả khẳng định không nhỏ, hắn căn bản đảm đương không nổi!
Đám người kia tiến lên, muốn đem Triệu Tuyết Hoa kéo đi.
Triệu Tuyết Hoa ra sức giãy giụa hét ầm lên: "Các người không thể đối với tôi như vậy! Tôi chính là người của tập đoàn Tinh Diệu!"
Sự nghiệp của cô ta chỉ vừa mới bắt đầu!
Cô ta muốn tương lai trở thành phu nhân tổng tài tập đoàn Tinh Diệu, những người này tại sao có thể làm vậy với cô ta!?
Người chế tác cười lạnh: "A, tập đoàn Tinh Diệu thực sự là phế, châu ngọc phía trước, lại đem loại rác rưởi như cô làm bảo vật."
"Hình dung châu ngọc này rất thỏa đáng, cảm ơn khích lệ."
Thiên Thu nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu hùng hồn.
Người xung quanh: "..."
Dưới bầu không khí như thế này còn có thể nói đùa, năng lực chịu đựng tâm lý thật mạnh.
"Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, tôi cũng nên đi, còn có người đang chờ tôi." Thiên Thu nhẹ nhàng nói.
Nếu để cho chú chó sói lớn nóng lòng chờ, cũng không tốt.
Cô quay người rời đi, Triệu Tuyết Hoa la to, "Không cho phép cô đi!"
Không biết cô ta lấy khí lực từ đâu tới, trốn thoát khỏi những người kia, nắm dao gọt trái cây trên mặt bàn, trong mắt mang theo sát ý lao đến.
Thiên Thu không nhúc nhích, đáy mắt ý cười dày đặc lạnh lùng: "Giáo huấn như vậy vẫn chưa đủ?"
Cô nhấc chân, đá văng tay Triệu Tuyết Hoa.
Triệu Tuyết Hoa không nghĩ tới Thiên Thu phản ứng nhanh như vậy, dao lệch ra, hung hăng đâm vào cánh tay mình.
Sau một khắc.
Toàn bộ căn phòng, vang lên tiếng thảm thiết như heo kêu của Triệu Tuyết Hoa đang cầm lấy vết thương mình kêu rên.
Thiên Thu lạnh mắt nhìn, không để cho cô ta đem máu vẩy trên người mình.
Máu loại người này, bẩn.
"Cô tại sao phải đối với tôi như vậy..." Cô ta không cam tâm nói ra.
Thiên Thu không nhịn được bật cười.
Đến thời điểm này, Triệu Tuyết Hoa còn cảm thấy mình là đóa bạch liên hoa, sợ là đổi đầu óc cũng không cứu lại được.
Trách không được ở kiếp trước bị chết thảm như vậy, thành thế này còn không tự biết, chỉ sẽ chết thảm hại hơn.
Giọng nói của cô ôn nhu, lời nói lại tàn khốc: "Trước đó trộm lấy đồ vật của người khác, đã được đồng ý chưa? Triệu Tuyết Hoa, đây đều là do cô tự tìm."
"Kéo đi." Người chế tác ở đằng sau nói: "Đừng ở chỗ này chướng mắt."
Triệu Tuyết Hoa hoảng sợ không thôi, chọc giận người chế tác, tiếp đó cô ta làm sao mà trả thù, căn bản là không có cách tưởng tượng đến!
Thiên Thu bổ sung: "Nhớ kỹ tìm địa phương không có người, đừng làm ô nhiễm ánh mắt người khác."
"Nghe được không? Tìm địa phương không có người." Sau lưng người chế tác lặp lại.
Ánh mắt Triệu Tuyết Hoa tràn ngập kinh ngạc và hối hận, tức giận mắng to.
"Tiếu Bảo Bối, đồ tiện nhân này... Tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cô, cô chờ đó cho tôi!"
Thiên Thu liếc cô ta một chút, "Thời điểm làm người còn như thế này, coi như trở thành quỷ, cũng vẫn như thường chính là phế vật."
Triệu Tuyết Hoa không biết nói gì, ánh mắt oán hận tới cực điểm, cuối cùng vẫn bị kéo đi.
...
Thiên Thu chuẩn bị rời đi.
Âm thanh người chế tác vang lên ở sau lưng:
"Tôi đã dựa theo lời cô nói mà làm, không định cho tôi chỗ tốt gì sao?"
Thiên Thu nhẹ nhàng trả lời: "Chuyện này đâu có liên quan đến tôi? Tôi chỉ là đi ngang qua."
[ Tiểu tỷ tỷ, lúc nói những lời này lương tâm cô còn đó không? ] Vinh Diệu nhịn không được nhổ nước bọt.
"Tôi có lương tâm?" Thiên Thu hỏi lại.
[... ]
Đúng, ác ma làm sao có lương tâm.
Người chế tác cũng biết nên nói thêm cái gì.
Hắn còn tưởng rằng nhìn thấy Triệu Tuyết Hoa bị kéo đi, cô tốt xấu gì cũng sẽ e ngại.
Không nghĩ tới không chỉ có trấn định tự nhiên, còn hùng hồn giả mất trí nhớ.
Hắn chỉ có thể nói thẳng vào vấn đề: "Thực lực cô, không nên bị mai một. Tôi sẽ làm cho cô nổi như cồn."
Thiên Thu đóng cửa lại: "Không cần."
Sinh mệnh Tiếu Bảo Bối, đã sớm kết thúc tại bồn tắm phòng thuê, thân mang bêu danh, ôm hận mà chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]