Ánh mắt Thiên Thu không che lấp chút nào, mang theo cực hạn tham muốn cùng giữ lấy. 
Ý cười trên môi cô càng tăng. 
Trầm Thanh Từ cúi người, miêu tả gương mặt cô, ánh mắt phác họa vành môi đỏ thắm. 
Màu sắc cánh môi như diễm lệ như cánh hoa, đường cong xinh đẹp. 
Cánh môi hắn mang theo một chút hơi lạnh dìu dịu, đem môi mình áp lên. 
Thiên Thu nhắm mắt lại, đang muốn làm chút động tác để nụ hôn này sâu thêm, lại phát hiện hắn không có chút động tác nào tiếp theo. 
Cô mở mắt, tựa hồ có chút nghi hoặc. 
Hơi nước mông lung trong mắt hắn chậm rãi rút đi, cuối cùng vẫn khắc chế, khôi phục lại bình tĩnh. 
Thiên Thu nhíu mày, không hiểu đây là làm sao. 
Trầm Thanh Từ lần thứ hai có động tác, nhưng em không phải muốn cho cô một nụ hôn sâu, mà là buông lỏng tay, đứng lên. 
Hắn nhìn người trước mắt thật kĩ, nụ hôn vừa rồi, phảng phất mang theo dòng điện kích tới vị trí sâu trong trái tim, tê tê dại dại, làm cho người ta run rẩy. 
Hắn không biết phải tốn bao nhiêu sức lực, mới khắc chế được xúc động lỗ mãng trong lòng. 
Thiên Thu nhìn qua hắn, cụp đôi mắt xuống. 
Năng lực của cô, có thể ảnh hưởng đến hành vi và cảm xúc của nhân loại, chưa bao giờ có người thoát khỏi. 
Tựa hồ chỉ có hắn, mỗi lần đều ở thời khắc mấu chốt, miễn dịch được sự ảnh hưởng này. 
Rõ ràng hắn cũng là loài người, trong nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/2421271/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.