Trên đường trở về, Đường Ngọc ghé sát tai Thiên Thu nói chuyện:
"Tao vừa rồi siêu lợi hại đúng không?"
"Sao mày không để ý tao, ít nhất cũng phải khen tao một câu đi chứ!"
Thiên Thu đi phía trước Đường Ngọc.
Bỗng dưng cô đứng lại, nhìn về phía Đường Ngọc vẫy vẫy tay.
"Lại đây."
Đường Ngọc theo bản năng chạy tới, hai bước gộp làm một, hứng thú bừng bừng mà chạy qua.
Mèo hoang nhỏ dễ xù lông, giờ đã thành mèo nhỏ dính người.
Hắn hướng đôi mắt lấp lánh nhìn Thiên Thu, trên mặt như hiện lên dòng chữ to đùng 'Mau khen đi mau khen đi mau khen tao đi'.
Thiên Thu vươn tay.
"Tay."
Đường Ngọc phản xạ có điều kiện đưa tay.
Đợi đã.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, hắn lúc này giống một sủng vật đang cầu chủ nhân khen thưởng?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, đã bị suy nghĩ khác thay thế.
Thiên Thu nắm lấy tay của Đường Ngọc nhấn nhấn.
Đường Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, "Mày làm gì đó?"
Thiên Thu xoa xoa cái tay kia, chính cái tay này trước đó không lâu được dùng chặn cánh cửa Trương Duệ Trí đóng lại ban nãy.
Đường Ngọc cố nén đau nhức: "Buông tay!"
Thiên Thu nhìn sắc mặt hắn đang tái đi: "Hiện tại biết đau, lần sau còn dám lấy mình chặn cửa không?"
Đường Ngọc còn muốn nổi giận, nghe nói như thế, giống như mèo hoang bị vuốt xuống bộ lông xù.
Hắn một bộ thờ ơ:
"Đây đã là gì, tao chính làTiểu Bá Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/2420944/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.