Thiên Thu rũ mắt, sau đó nhìn về phía Đường Ngọc.
Cô nói: "Cậu đây là nổi phản ứng hả?"
Sắc mặt Đường Ngọc không được tốt cho lắm, muốn phản bác, lại cảm thấy làm như vậy mất hết mặt mũi, khiến cho mình giống như một chú chim non chưa trải sự đời.
Tuy rằng...
Tuy rằng hắn chính là chú chim non thật.
Nhưng mà mặt mũi tiểu bá vương đỉnh núi Thanh Long không thể ném!
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Không phải chính mày cũng vậy à, thời điểm sáng sớm chẳng lẽ chưa gặp qua?"
Thiên Thu khoanh tay xem nhìn hắn "Cũng không mẫn cảm như cậu."
Đường Ngọc cáu.
"Mày mới mẫn cảm, tao đây là phản ứng bình thường, bình thường!"
"Ồ, vậy sao tôi lại không có việc gì?"
Nhìn tới bộ dáng mèo nhỏ xù lông của Đường Ngọc, Thiên Thu không nhịn được cười mà trêu chọc.
"Tao... tao không tin mày không có cảm giác, hay là mày không cứng lên nổi?"
Đường Ngọc bồn chồn nhìn về phía hông cô không rời.
"Ôi, thì ra là cậu muốn nhìn của tôi à."
Thiên Thu ý vị thâm trường, "Nếu mà cậu muốn nhìn tới như vậy, tôi cũng không ngại đâu."
Cô đưa tay nắm lấy vạt áo mình, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Đường Ngọc theo bản năng muốn phản bác vài câu, nhìn thấy làn da lộ dưới ánh mặt trời, trơn nhẵn như ngọc.
Hắn nhất thời không rời nổi mắt, nhìn đôi tay cô xẹt qua bên eo, kéo kéo cái dây lưng, cởi xuống dưới.
Động tác Thiên Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/2420943/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.