Editor: Halley
Nhớ lại xúc cảm cực nóng kỳ dị trên vai vừa rồi, Lữ Niệm Hồng không nói gì một lúc lâu. Cô nàng ngơ ngác nhìn Tống Tịnh, trong đầu chỉ có một ý niệm --- Đạo sĩ Thanh Huyền Tông quả nhiên thật đáng sợ.
Sau khi trấn an cố chủ, Tống Tịnh xoay người đánh giá con mồi. Đó là một con quỷ ảnh màu xanh nhạt, lúc này bị tấm lưới màu trắng bao phủ, trốn không thoát, đánh không khai, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất run bần bật.
"Là trò đùa dai của ngươi à?" Cô hỏi.
Quỷ ảnh đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, cự tuyệt nói chuyện.
"Nơi này không ổn lắm, trở về rồi nói." Lữ Niệm Hồng giãy giụa đứng lên, hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
"Được."
Tống Tịnh đang muốn đi qua giúp đỡ, không ngờ bị cự tuyệt, "Vừa rồi bị dọa nên mới té ngã, tôi có thể tự mình đi. Cô xem trọng quỷ, đem nó mang về hỏi chuyện."
Thương lượng xong, hai người một quỷ như vậy rời đi.
**
Trở lại nhà Lữ Niệm Hồng, Tống Tịnh buông xiềng xích gông cùm trên người con quỷ ra, lập tức bắt đầu nghi vấn hỏi, "Ngươi là ai? Tại sao muốn đùa dai? Có ý đồ gì?"
Quỷ ảnh cuộn mình trong góc, không nói một lời.
Về đến nhà, Lữ Niệm Hồng gấp không chờ nổi ngồi vào mép giường nghỉ một chút. Chờ khi hơi thở đã bình ổn, cô mới có tâm tư suy xét chuyện khác.
Trong mắt cô, đạo trưởng giống như đang nói chuyện với không khí, hành vi cử chỉ rất là kỳ quái. Chẳng qua sau khi gặp nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-do-thi/221267/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.