Chiều hôm đó, do Tiết Mông đi WC nên Khương Lam nhận giúp hắn một cuộc điện thoại. Đầu bên kia là một nữ trung niên giọng địa phương đặc sệt, ồn ào mà sắc lẻm, nói sa sả trong điện thoại cứ như tạch tạch súng máy.
May là Khương Lam hiểu được giọng địa phương ở Giang Thành, lấy bút ghi lại nội dung rồi nói:
"Có một thím vừa gọi đến phản ánh một cửa hàng trên phố văn hóa, bảo là chủ tiệm tuyên truyền phong kiến mê tín, tổ chức hoạt động tà giáo."
"Lại là thím ấy hả? Bà thím này đã gọi đến mười mấy cuộc rồi, nói chuyện lộn xà lộn xộn." – Tiêu Hiểu Du nhún nhún vai, chuyện này cô đã thấy nhiều nên quen – "Trước đây thím ấy nói chủ quán giết người, tụi tui đề nghị thím nên gọi cảnh sát, thím ấy nghe thế vội cúp máy luôn. Hai ngày sau lại gọi tới nữa, bảo là trong nhà có quỷ, còn là chủ tiệm kia sai tới giết mình.. Hôm nay chỉ là phản ánh mê tín mà thôi, bình thường hơn mấy lần trước nhiều."
Khương Lam hỏi:
"Vậy chúng ta có cần giải quyết không?"
"Loại người gọi phản ánh lung tung thế này quá nhiều rồi."
Đang lúc nói chuyện, Tiết Mông đã quay lại, tiếp lời hai người:
"Ở thêm một thời gian cậu sẽ quen thôi, gọi đến tổ dân phố chuyện kỳ lạ ma quái gì cũng có."
"Nếu không bận gì thì cứ đi xem sao." – Chú Chu nhàn nhã chậm rì rì hớp một ngụm trà – "Người ta gọi điện đến nhiều lần như vậy, nếu là thật sự có chuyện thì không hay."
Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-chung-ta-khong-duoc-doc-than/214321/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.