Chỉ là một câu ngợi khen đơn giản thôi, nhưng vành tai của Kỷ Tô lại nóng lên một cách khó hiểu.
Cậu vô thức cắn môi dưới, thử nhớ lại âm thanh do mình phát ra khi nãy. Nghe có kỳ cục không nhỉ?
Đợi một hồi, giọng nam trầm thấp lại vang lên lần nữa: "Sao lại im lặng?"
Để cho an toàn, Kỷ Tô không muốn lên tiếng nữa.
Cậu đặt di động lên giá đỡ, sau đó giơ hai tay lên lần nữa. Những ngón tay xinh đẹp khéo léo lướt trên phím đàn trắng đen. Giai điệu của piano du dương êm ái tựa như tinh linh nhỏ dạo chơi trong khu rừng, vừa sôi nổi vừa sinh động, khiến cho tâm hồn người nghe cũng vô thức thả lỏng theo.
Đàn hết một bài, Kỷ Tô im lặng ngồi yên vài giây, sau đó nhấc điện thoại lên.
Đàn cho G nghe hai khúc dương cầm, phúc lợi của đêm nay gần như sắp kết thúc.
Manh Manh: [Bây giờ tâm trạng của đàn anh đã đỡ hơn chưa?]
"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi." Người ở đầu bên kia thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn Manh Manh."
Manh Manh: [Đừng khách sáo~]
Manh Manh: [Đàn anh, thế em cúp máy trước nhé...]
Bên kia im lặng vài giây, sau đó một giọng nói ẩn chứa hàm ý không rõ vang lên: "Ngại ngùng... đến thế à?"
"Hứm..." Kỷ Tô đáp bằng giọng mũi, dứt khoát cúp điện thoại.
Cậu muốn hiệu ứng mập mờ như thế này đây, có khi đêm nay trong giấc mơ của gã sở khanh đều là giọng của Manh Manh.
G: [Về ký túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-qua-mang-voi-hot-boy-truong-va-cai-ket/3462154/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.