” Đây là sự trừng phạt của anh……” Lam Vũ chậm rãi tới gần tôi, tôi lớn tiếng hét lên:” không cần tới gần tôi, ma quỷ, ngươi là ma quỷ!……..”
” Lam Thiên thiếu gia, Lam Thiên thiếu gia!” Tiếng kêu gọi đem tôi từ trong ác mộng tỉnh lại.
Ánh mắt nóng rát, tôi nhắm mắt lại một câu cũng không muốn nói.
” Thế nào?”
” Mạch đập đã ổn, có thể là mệt nhọc quá độ, không có gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
” Cám ơn bác sĩ.”
” Không có gì, là con đó, tiểu tử, cũng nên chú ý nghỉ ngơi.”
” Không có gì, đã là thói quen rồi.”
Là ai nói nữa, thật ồn. Tôi cũng không có thâm tư đi nghe, mệt nhọc lại một lần xâm nhập tôi.
Lại một lần nữa tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Tôi mất nửa ngày khí lực mới khiến ánh mắt thích ứng trước ánh sáng. Đầu óc một mảnh thanh tỉnh, lập tức trở về kí ức buổi tối ngày đó. Thân thể cuồng loạn, tiếng kêu dâm đãng, vong tình rên rỉ cùng vô vàn lời van cầu. Tôi thật sự là một người vô sỉ! Vì cái gì tôi lại không thể mặc kệ cứ như vậy mà ngủ không tỉnh lại? Nước mắt từng giọt từng giọt theo khóe mắt chảy xuống.
” Đừng khóc, có phải còn không thoải mái hay không?” Một chiếc khăn tay để trước mặt tôi, lau đi nước mắt trên mặt tôi.
Tôi quay đầu, Lam Vũ đang ngồi ở bên giường nhìn tôi.
” Anh không có việc gì, anh đã mê man ba ngày rồi.”
Tôi không nói lời nào, xoay đầu qua một bên. Người này, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-qua-kho-khan/1494019/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.