Ở nông thôn quả nhiên rất đẹp, người dân chất phác, bất kể là núi hay sông nơi đâu cũng có cây xanh, cảm giác tươi mát lan tỏa khắp nơi. Tôi cùng Nhất Chí đi dọc theo một con sông nhỏ dẫn lên đỉnh đồi. Từ trên đồi nhìn xuống là những ngôi nhà nho nhỏ, tự nhiên có cảm giác như thần tiên. Trong khoảng thời gian ngắn, danh lợi, tiền tài cùng những chuyện không vui đều quên hết sạch. Một làn gió thổi qua, tôi mở ra hai cánh tay đón lấy ngọn gió trong lành ấy. Tại nơi thanh khiết như thiên đường này, những tư tưởng của tôi trước kia giống như đã được tinh lọc không ít.
” Đẹp không? Lam Thiên?”
” Đẹp!” Tôi trả lời.
Gió thổi bay vài sợi tóc của Nhất Chí, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời phá lệ sinh động. Nhìn Nhất Chí, bỗng nhiên tôi phát hiện kỳ thật Nhất Chí rất tuấn tú! Nhưng mà nhiều năm như vậy, sao tôi lại không nhân ra chứ? Tôi trong lòng tự hỏi.
” Lam Thiên, lúc nhỏ tôi từng đi tới ngọn núi này. Khi đó tôi đã nghĩ, mĩ cảnh như vậy nếu chỉ có mình tôi thưởng thức thì quá lãng phí. Có một ngày, tôi nhất định sẽ mang người tôi yêu nhất tới nơi này, cùng hắn thưởng thức.”
Ta nhìn Nhất Chí, nói không nên lời. Một khắc kia, tôi cảm thấy hạnh phúc thì ra là như vậy, có một người yêu tôi, người này cũng là người tôi yêu.
” Lam Thiên” Trong ánh mắt Nhất Chí có một tia hưng phấn không tên đang sáng lấp lánh:” Tôi yêu em!”
Tôi sửng sốt một chút, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-qua-kho-khan/1494017/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.