Sau khi Lam Vũ rời đi, một lát sau tôi mới dám khóc thành tiếng. Tôi không biết chính mình nên oán hận ai, là hận chính mình không nên sinh ra hay là hận Lam Vũ cường bạo tôi. Tôi một thân người dính đầy vết máu đỏ tươi cùng tinh dịch ghé vào trên giường lặng lẽ khóc, tuyệt vọng không phải bởi vì chính mình vô năng, mà là biết chính mình vô năng nhưng không cách nào thay đổi.
Tôi không có đi ăn cơm, cơ thể của tôi ngay cả đứng lên cũng đã rất khó khăn, gỡ ra hai tay bị trói buộc, bước xuống giường, chậm chậm đi đến phòng tắm tự rửa sạch thân thể. Hạ thể còn ẩn ẩn đau, vừa tiếp xúc với nước ấm lại bắt đầu đổ máu. Tôi đem thân thể co lại thành một đoàn, nước mắt lại chảy xuống. Tôi vừa khóc vừa rất sợ hãi, tôi sợ những ngày như thế này sẽ vẫn liên tục, tôi sợ Lam Vũ sẽ lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy, bị một người nam nhân hơn nữa còn là em trai của mình cường bạo, tôi thật không biết về sau nên sống như thế nào.
Tôi chỉ là một người mà có cũng được không có cũng không sao, cho dù tôi có mất tích cũng sẽ không có ai để ý. Lúc tôi 7 tuổi, vì muốn đối với ba mẹ kháng nghị, tôi từng rời nhà trốn đi 3 ngày, vốn đang ngóng trông ba mẹ có thể sốt ruột mà tìm kiếm tôi, nhưng mà sau 3 ngày không ăn uống, tôi đói đến hấp hối,tôi được người tốt đưa về nhà mới phát hiện ra tôi quá ngây thơ. Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-qua-kho-khan/1494013/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.