Chương trước
Chương sau
Tôi và thầy Hứa đưa ba người nhà họ Thái lên xe, lái xe thẳng đến cửa hàng của thầy Hứa đã bố trí trước một ngày.

Theo lời ông ấy, những sợi chỉ quấn quanh nhà kia là tơ lấy từ kén tổ tiên nhà ông ấy làm ra từ lúc đặt nền móng.

Mọi thứ đã được triển khai tối qua, vẫn chưa kích hoạt, sau khi kích hoạt thì chỉ có vào mà không có ra.

Tôi và ông ấy không dám trì hoãn, nhanh chóng kéo ba người kia vào cửa hàng rồi vội đóng cửa lại.

Thầy Hứa lấy múc mấy xô nước từ cái giếng sau cửa hàng tạt lên tất cả các bức tường, sau đó cùng tôi mở khăn trải giường.

Cơn giận điện lắng xuống, đám rắn vảy xanh bắt đầu co rút lại, gia đình họ Thái cũng dần tỉnh dậy.

Thầy Hứa vừa cùng tôi trói bọn họ vào cột đá lớn trong nhà chính bằng gân trư bà long (1) trong truyền thuyết vừa nói cho tôi biết tại sao Bạch Lẫm không hại người như Mặc Nhiễm lại thế.

Khao khát sự sống giống như người ở sa mạc khát nước đói lả.

Chỉ cần vượt qua được thử thách này, con người mới biết giá trị của nước và đồ ăn, sẽ càng trân trọng nó, không dễ lãng phí nước và lương thực.

Thế nên Bạch Lẫm nâng niu và trân trọng cuộc sống!

Còn nỗi sợ hãi phi lý sẽ khiến mọi sinh vật trở nên điên loạn.

Ví dụ như kẻ sợ đói sợ khát sẽ hận không thể chiếm tất cả đồ ăn thức uống làm của riêng của mình, ước những người khác không có, chỉ bản thân có.

Kẻ ấy cũng hy vọng đồ ăn thức uống sẽ dùng không bao giờ hết.

Cũng giống mẹ Thái, nếu muốn được sống, bà ta chỉ cần tiếp nhận điều trị bình thường.

Nhưng bà ta quá sợ chết, chỉ cần nghe nói có thể chữa bệnh giữ mạng, bà ta liền nóng lòng thử tất cả, thậm chí là ăn nhau thai.

Ở trong mắt bà ta, chỉ cần được sống, những sinh mệnh khác đều không quan trọng!

Mặc Nhiễm bây giờ cũng vậy, cô ta được sinh ra từ sợ hãi, nếu trứng không nở, cô ta sẽ sống mãi trong đó.

Mà cô ta đã bước ra rồi, vì sợ chết, e rằng cô ta sẽ làm ra những chuyện không bình thường.

Dùng xác rắn ký sinh trong cơ thể để hút dưỡng khí thật ra ra là hấp thu sinh mệnh.

Nếu cô ta cứ ăn xác rắn, nói không chừng có thể đạt được mục đích trường sinh bất tử.

"Thế tại sao Bạch Lẫm không giết cô ta?"

Làm vậy không phải càng nhanh gọn sao?

Rốt cuộc là vì thực lực không cho phép hay vì còn nguyên nhân nào khác?

Thầy Hứa lắc đầu: "Bọn họ được sinh ra cùng nhau, nếu trực tiếp giết, e rằng Bạch Lẫm cũng chịu ảnh hưởng, nhưng cô hình như mới là mấu chốt trong chuyện này."

Chuyện này liên quan gì đến tôi?

Cho dù tôi do nhà họ Hứa nuôi, là con rắn chờ chết trong mộ rắn mà Bạch Lẫm nói thì cũng chẳng ảnh hưởng tới những sinh vật được sinh ra nhờ linh khí của đất trời đúng không?

Chính ngay lúc này, Thái Minh Trạch lờ mờ tỉnh lại, nhìn thấy tôi, hắn lập tức cười lạnh: "Tô Kha, chứng kiến sự lợi hại của tôi, cô sợ rồi đúng không? Bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi, quay video đăng lên mạng nói cô sai rồi, cô hối hận vì đã ly hôn với tôi, cầu xin được tái hôn với tôi, hứa sau này sẽ chăm sóc mẹ tôi, tôi sẽ bỏ qua cho gia đình cô, nếu không tôi sẽ khiến cả nhà cô phải chôn mình trong mộ rắn."

Tôi thiếu chút bật cười vì tức giận, đã đến lúc nào hắn vẫn còn muốn khiến tôi hối hận vì đã ly hôn!

Còn bắt tôi khóc lóc cầu xin để cho hắn mặt mũi hả?

Theo lời hắn nói, hắn còn cảm thấy để xác rắn ký sinh trong cơ thể là chuyện tốt?

Thảo nào mỗi lần Mặc Nhiễm hút xác rắn đều đánh ngất hắn, thế nên hắn vẫn không biết bản thân bây giờ thậm chí còn không bằng một món đồ ăn, chỉ là một đĩa petri cho Mặc Nhiễm hút chất dinh dưỡng mà thôi.

Không cần tôi giải thích, khi hắn hưng phấn, xác rắn vừa chui vào lại bắt đầu dò ra.

Khi chúng di chuyển, hắn bắt đầu đau.

Tôi vỗ vỗ cánh tay bị trói của hắn, nhẹ giọng: "Thứ ký sinh trên người anh là xác rắn, đừng thấy chúng hiện tại vô hại với anh, anh có thể lợi dụng chúng để hù dọa mọi người hay làm gì khác. Nhưng anh đừng tưởng mình đã biến thành siêu nhân, càng đừng nghĩ mình sẽ biến thành Spider Man. Chúng là thứ bạn gái Mặc Nhiễm kia của anh nuôi trong cơ thể nhà anh, cô ta ăn thứ này. Xác rắn hấp thu dưỡng chất trong người gia đình anh, mấy người có thể sẽ chết! Tốt nhất anh hãy cho chúng tôi biết rốt cuộc là kẻ nào đã chỉ dẫn anh đến mộ rắn, còn ai bị xác rắn khác không, như vậy chúng tôi mới có thể nghĩ cách cứu mọi người."

Tôi cố gắng thuyết phục hắn.

Chuyện của bác sĩ Hồ chúng tôi chỉ mới phỏng đoán, nếu Thái Minh Trạch có thể xác nhận, chúng tôi có thể trực tiếp hành động.

Nhìn mẹ Thái cũng bị xác rắn ký sinh đã khỏi bệnh ung thư, thứ này rõ ràng vẫn có lợi trong giai đoạn đầu.

Tôi chỉ sợ Mặc Nhiễm dùng thứ nay với người khác trong bệnh viện, vậy thì rất phiền phức.

Bạch Lẫm không cho chúng tôi biết phải xử lý xác rắn như thế nào.

Đám xác rắn trong người gia đình họ Thái liệu có thể giải quyết như đám giun đũa ký sinh hay không?

Nếu không giải quyết được thì phải làm gì đây?

Nhưng dù tôi có thuyết phục thế nào, Thái Minh Trạch chỉ nhếch mép cười: "Thế thì cô làm theo lời tôi, quay đoạn clip gửi lên mạng, nói mình hối hận vì đã ly hôn với tôi, thừa nhận mình sai, cầu xin được tái hôn với tôi!"

Tôi thật sự không còn gì để nói với hắn, đã đến thời khắc sinh tử, hắn vẫn cứ nghĩ tới chuyện ly hôn.

Thầy Hứa ở bên không khỏi thở dài, nói thẳng: "Thôi bỏ đi, nếu hắn không chịu nói thì tạm thời giam lại, chờ tin tức bên kia."

Tôi liếc nhìn vẻ mặt tự mãn của Thái Minh Trạch, không nói nữa.

Hắn lại đột nhiên lên tiếng: "Tô Kha, xác rắn sẽ không khiến bọn tôi mất mạng, sinh mệnh của xác rắn rất bền bỉ, có xác rắn trong người sẽ không bị bệnh, càng không mắc bệnh ung thư! Mỗi năm chúng sẽ lột da một lần, sẽ có cuộc sống mới. Chính nhờ xác rắn, bệnh ung thư của mẹ tôi mới khỏi. Cô đã thấy những lỗ thủng do xác rắn khoan trên người tôi rồi đúng không? Chỉ cần chúng lùi về, vết thương sẽ biến mất, đây là sức mạnh chữa bệnh của xác rắn cô có biết không?"

Thái Minh Trạch càng nói càng hưng phấn: "Chỉ cần bây giờ cô khóc lóc nói với mọi người mình hối hận vì đã ly hôn với tôi, muốn tái hôn với tôi, tôi sẽ nói mẹ tôi đưa xác rắn ký sinh trong người cô."

Thầy Hứa dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi, cười ngượng: "Bỏ đi, không phải mắt cô mù, chẳng qua đàn ông khi bị phụ nữ đề nghị ly hôn thường sẽ không vượt qua rào cản tâm lý, đối với họ thể diện chẳng khác nào mạng sống."

Tôi nhìn bộ dáng đắc thắng của Thái Minh Trạch, thật sự không hiểu bản thân trước đây sao lại mù quáng đến mức đồng ý gả cho hắn.

Xác rắn trong người hắn chẳng khác nào quái vật, hắn vẫn cảm thấy mình sắp trở thành siêu nhân sao?

Còn nói được xác rắn ký sinh sẽ không bị bệnh, không bị ung thư?

Chết đến nơi rồi mà vẫn còn đắc ý!

Quả nhiên đàn ông rác rưởi chỉ khiến người ta càng ngày càng thấy ghê tởm.

Tôi bất lực, đứng dậy định bỏ đi thì nghe mẹ Thái nói: "Không phải cô muốn biết còn ai sở hữu xác rắn như chúng tôi sao?"

Bà ta bị trói bên trái Thái Minh Trạch, không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Nghĩ đến việc gần đây cứ vài ngày bà ta lại chạy đến bệnh viện cùng sự hồi phục kỳ diệu của bà truyền khắp bệnh viện, trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông báo động.

Tôi quay đầu nhìn mẹ Thái, xác rắn trên người bà ta rụt lại nhưng cơ thể lại như đài sen chín, trong mỗi lỗ thủng đều có thể thấy đầu rắn vảy xanh nửa lồi nửa lõm.

Bà ta cười cười: "Đến đây, tôi sẽ nói cô biết còn ai được xác rắn ký sinh."

"Mẹ!" Thái Minh Trạch kinh ngạc gọi một tiếng, trầm giọng, "Không phải mẹ nói xác rắn có thể kéo dài tuổi thọ, không chết không bệnh sao? Sao còn có người khác được ký sinh? Tại sao lại là ký sinh?"

Mẹ Thái bật cười, đột nhiên quay đầu đối mặt với bố Thái đang bất tỉnh, dùng sức hút vào cái lỗ thủng trên vai ông ta.

Ngay sau đó bà ta hút xác rắn từ cơ thể bố Thái y hệt Mặc Nhiễm.

Thái Minh Trạch nghiêng đầu nhìn mẹ mình ngậm xác rắn trong miệng, sợ đến mức kêu to.

Nhưng mẹ Thái vẫn thản nhiên hút xác rắn như đang ăn mỳ.

Còn cái đuôi rắn vẫn nằm trong người bố Thái được lôi ra từng chút, cái đuôi kéo theo máu thịt.

Bố Thái đau đớn co giật, tất cả xác rắn như sợ hãi không ngừng chui vào trong nhưng bố Thái vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi và thầy Hứa sửng sốt, không ngờ ngoài Mặc Nhiễm, mẹ Thái cũng bắt đầu ăn thế này!

Chúng tôi nhất thời quên cả việc dừng điều này lại!

Sau khi dùng sức kéo đuôi rắn ra khỏi người bố Thái xong, mẹ Thái cuộn lưỡi của mình vào miệng như lúc ăn ếch sống.

Bà ta liếm vết máu ở khóe miệng, nói với Thái Minh Trạch: "Tô Kha nói đúng, xác rắn hút dưỡng chất người nó ký sinh, rất bổ. Ăn xác rắn có thể kéo dài tuổi thọ, không chết cũng không bệnh tật. Xà tiên chỉ có thể hút xác rắn trong cơ thể của chúng ta, chúng ta cung cấp đồ ăn cho xà tiên, cũng nên tìm đồ ăn cho chính mình. Thế nên càng nhiều người có xác rắn ký sinh, chúng ta càng có nhiều đồ ăn, mới có thể trường sinh bất tử."

Có lẽ bà ta nói xác rắn rất bổ là đúng, ăn xác rắn xong, lỗ thủng trên người bà ta dần hồi phục.

Nhưng bố Thái từ đầu đến cuối vẫn bất tỉnh.

Mẹ Thái còn nói với Thái Minh Trạch: "Con trai, con yên tâm, mẹ đã hỏi xà tiên, xác rắn này như một kim tự tháp có tầng tầng lớp lớp. Xác rắn trong người mẹ con chúng ta do chính xà tiên nuôi, chúng ta là nuôi xà tiên, còn những xác rắn đi ra từ cơ thể chúng ta, vật chủ mới của chúng sẽ ngoan ngoãn để chúng ta ăn. Con nhìn bố con đi, bị mẹ ăn một con ông ấy vẫn không biết, cũng không tỉnh. Con có phát hiện từ khi bị xác rắn ký sinh, mẹ nói gì ông ấy cũng nghe không? Chỉ cần chúng ta ăn xác rắn trong cơ thể người khác, chúng ta sẽ được trường sinh bất tử như xà tiên."

Nói đến đây, mẹ Thái liếc nhìn tôi: "Tô Kha, không phải bố mẹ cô luôn khinh thường chúng tôi sao? Bọn họ đúng là nực cười, đã có thể đi du lịch nước ngoài nhưng vẫn đăng ảnh chèn ép gia đình tôi, cô không tò mò bọn họ đã đáp máy bay chưa sao?"

Mẹ Thái bật cười, vừa cười vừa quay đầu dựa vào vai bố Thái như mút ốc sên, mút hai cái, bà ta lại hút một xác rắn từ trên vai bố Thái.

Thái Minh Trạch sợ đến mức trợn tròn hai mắt, hét lên: "Mẹ! Mẹ!"

Tôi nghe hiểu ý của mẹ Thái, bọn họ đã ra tay với bố mẹ tôi, trong lòng lập tức dâng lên hồi chuông cảnh báo.

Tối qua sau khi tiễn họ đi, tôi và Bạch Lẫm chỉ lo thảo luận kế hoạch, không để ý tới di động, nào biết bọn họ có đăng ảnh lên mạng xã hội.

Như thế không phải tương đương với việc tự làm lộ hành trình sao!

Đang định hỏi mẹ Thái bố mẹ tôi ở đâu, tôi nghe có tiếng leng keng trên mái nhà.

Giống như có người mở từng viên gạch ngói ra nhưng lại bị mắc kẹt.

Sắc mặt thầy Hứa lập tức thay đổi: "Có người tới!"

Mẹ Thái lại hút xác rắn, lỗ thủng trên người đã hoàn toàn khép lại: "Tô Kha, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết. Chờ cô và bố mẹ cô đều bị xác rắn ký sinh, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ ăn xác rắn trong người các cô. Mẹ cô dựa vào đâu mà nói gia đình tôi hút máu của cô? Nói nhà tôi dựa vào nhà cô mà sống! Bây giờ tôi sẽ thật sự ăn nhà mấy người đấy!"

Mẹ Thái tham lam liếm máu ở khóe miệng.

Tôi nhìn bà ta chằm chằm, lắng nghe tiếng mái ngói kêu lạch cạch, biết ai đó đã phá vỡ cái kén.

Mẹ Thái chỉ bị lợi dụng, kẻ đứng sau khẳng định là Mặc Nhiễm.

Cô ta dường như có kế hoạch với tôi, thế nên sẽ dùng bố mẹ để áp chế tôi.

Đã có người khác bị xác rắn ký sinh, ba người nhà họ Thái rơi vào tay tôi đối với Mặc Nhiễm chẳng gây ra trở ngại gì.

Nhưng bây giờ họ tỉnh rồi, giải quyết thế nào cũng rắc rối.

Nghe mẹ Thái càng nói càng đi quá xa, tôi trực tiếp lấy đồ chích điện trong túi ra, mở lượng điện lớn nhất chích mẹ Thái một cái.

Dù là xà tiên hay xác rắn thì cũng phải sợ đồ công nghệ!

Theo dòng điện truyền vào người, mẹ Thái rên rỉ.

Thái Minh Trạch sợ hãi nhìn đồ chích điện trong người tôi: "Tô Kha, anh không biết mẹ anh..."

"Anh thì biết cái gì!" Tôi cầm đồ chích điện chính hắn.

Thái Minh Trạch mãi mãi không biết gì hết!

Trước đây mẹ hắn chèn ép tôi, tôi kể với hắn mẹ hắn muốn tra tấn tôi, hắn nói không biết.

Mẹ hắn bắt tôi nấu món "kim đồng ngọc noãn", tôi không chịu, bà ta gặp ai cũng nói tôi muốn bà ta chết, cậu của hắn chỉ vào mặt tôi mắng tôi bất hiếu, hắn cũng không biết.

Một khi xảy ra xung đột, hắn không phải không biết, nhưng trong suy nghĩ của hắn mẹ hắn không hề cố ý, hơn nữa mẹ hắn là người lớn nên tôi phải nhường nhịn.

Dù có mâu thuẫn thế nào thì mẹ hắn đang bệnh, tôi phải thông cảm nhiều hơn!

Thế sao hắn không đi chăm sóc mẹ mình!

Tôi thức cả đêm, mặt mày xanh mét, hắn không thấy sao?

Những lời gia đình hắn mắng mỏ tôi không lẽ hắn không nghe thấy?

Nhưng hắn luôn chọn cách né tránh thứ bất lợi với mình, giả vờ không thấy, không nghe, không biết!

(1) Trư bà long (猪婆龙) là loài động vật có hình dáng như con rồng mà ngắn, có thể bay là đà, thường lên dọc bờ sông bắt ngỗng vịt để ăn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.