Edit & beta: Thiên Mạn
Tuy rằng nam tử này không biết bọn Lạc Nhất Nhất, nhưng Lạc Nhất Nhất lại liếc mắt một cái nhận ra, hắn chính là môn chủ Hàn Môn Hàn Ngưng Thiên, mà áo giáp hắn mặc trên người chính là phi tường chi khải lần trước ở hội đấu giá của Tụ Bảo Lâu chụp được.
Lạc Nhất Nhất nắm thật chặt Tiểu Bạch trong lòng, ý tứ thực rõ ràng: nó là của ta, đừng đánh loạn chú ý. Hàn Ngưng Thiên sờ sờ cái mũi cười nói: “Ha ha, rất đáng yêu.”
Mấy người phía sau Hàn Ngưng Thiên thấy hắn dùng sức nhìn chằm chằm sủng vật người ta không nói gì, ngươi nói sao đại lão gia lại đối gì đó lông xù không có lực miễn dịch. Lão đại nhà bọn họ trừ bỏ tu luyện thì chính là đi ra ngoài vơ vét cái loại tiểu sủng vật đáng yêu.
Lúc này, Chíp Bông cũng từ trong Phượng giới đi ra, từ khi Tiểu Bạch đến đây, nó trừ bỏ bám Lạc Nhất Nhất, liền đi theo sau mông Tiểu Bạch. Đối các sinh vật có bản thể khá khổng lồ trong Phượng giới một chút hứng thú đều không có.
Cái này chết, Hàn Ngưng Thiên do dự nửa ngày luyến tiếc rời đi, lại không dời nổi chân. Tuy nói cùng đám người Lạc Nhất Nhất mò mẩm, nhưng ánh mắt lại du đãng trên người hai tiểu thú. Vì sao tiểu nha đầu này lại có hai sủng vật đáng yêu như vậy, hắn vơ vét lâu như thế, cũng chưa gặp được loài đáng yêu như vậy?
Lạc Nhất Nhất buồn cười nhìn Hàn Ngưng Thiên, không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-sung-the/1918633/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.