Edit & beta: Thiên Mạn
Lạc Nhất Nhất kỳ quái nhìn Kim Sí hỏi: “Tuy rằng thực lực của ngươi coi như không sai, nhưng là trong phiến rừng rậm này không có ma thú lợi hại hơn sao?”
Kim Sí hồi đáp: “Ở bên ngoài rừng rậm, không ma thú nào hơn ta. Nhưng nhắc tới trong rừng rậm ma thú chân chính lợi hại, một bàn tay đều có thể chụp chết ta.”
Lạc Nhất Nhất quay đầu lại nhìn nhìn nói: “Lợi hại như vậy, sao lúc ma thú triều dâng lại không gặp a?” Kim Sí nhìn chỗ sâu trong rừng rậm, từ từ hồi đáp: “Nhìn thấy phiến rừng ở phía trước sao? Ngươi từ nơi này đi qua sẽ không nhìn thấy ma thú, nhưng lấy thực lực của các ngươi căn bản đi không được bao xa. Nếu như có thể đi đến, có thể nhìn thấy thế giới kia, nơi đó xa hoa, như tiên cảnh, nhưng là bên trong một gốc cây cỏ nhỏ có thể muốn mạng của ngươi. Thực lực ma thú lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi từ sâu trong nội tâm. Hơn nữa, nam nhân kêu Bụi Vô có thể chính là từ bên trong ra đến.”
Lộ Vân Hổ tiếp lời nói: “Chẳng lẽ từ nơi này có thể đi vào Hủ Hải trong truyền thuyết.” Kim Sí gật gật đầu. Lộ Vân Hổ nói tiếp: “Ta cũng chỉ là nghe nói qua, yêu thú xưng nơi đó là Hủ Hải, nhân loại xưng là Tử Vong Chi Hải. Bất quá theo ta biết thì không có người đi vào.”
Phong Liệt cũng mở miệng nói: “Nguyên lai Tử Vong Chi Hải lúc trước sư phụ nhắc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-sung-the/1918629/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.