Chương trước
Chương sau
Thời điểm Phong Minhcòn đang rối rắm trong chính suy nghĩ của mình, Lạc Nhất Nhất cao hứngnói: “Ha ha, vậy là tốt rồi, từ lúc có Liệt về sau, ta đều rất ít độngthủ, còn sợ trù nghệ suy giảm. Nói tới Liệt, cũng không biết hiện tạihắn thế nào rồi, rất nhớ hắn nga.”

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu tìm đường, đi trong chốc lát, Lạc Nhất Nhất mởmiệng nói: “Ta biết Chíp Bông và Đằng Long đã lâm vào hôn mê, nhưng nhưthế nào Băng Phách cũng giống như lại không còn ý thức?” Lạc Nhất Nhấtkhông ngừng đùa nghịch Băng Phách, giống như khôi phục trạng thái trướckia, vẫn là có thể biến ảo hình dạng, nhưng không có ý thức.

Phong Minh nghe xong, thử triệu hồi Bạch Uyên ra, phát hiện một chút phản ứng đều không có. Hai người đang nghi hoặc, mặt đất đột nhiên không hề dựliệu rất nhanh trầm xuống, Phong Minh đi ở phía trước không hề phòng bị, trượt chân rơi xuống, Lạc Nhất Nhất mau chóng bắt lấy tay Phong Minh,mặt đất bằng phẳng nháy mắt biến thành vực sâu vạn trượng. Dưới vực sâugiống như có một cỗ hấp lực cường đại kéo người xuống dưới, lúc này haingười mới phát hiện, linh lực cũng đột nhiên không thể dùng.

Lạc Nhất Nhất lấy ra Băng Phách, biến ảo thành dây thừng, quấn quanh cây,nham thạch ở phía sau có thể cuốn lấy. Cảm giác được hấp lực dưới vựcsâu càng lúc càng lớn, sắp nắm không được Phong Minh, dùng dây thừngquấn chặt nàng cùng Phong Minh.

Phong Minh kinh ngạc nhìnLạc Nhất Nhất, có chút không rõ vì sao nàng liều mình cứu hắn như vậy.Là vì hắn là ca ca trên danh nghĩa của Phong Liệt? Nếu như là lý do này, nàng không đáng, bởi vì giữa hắn cùng Phong Liệt không có cái gọi làtình huynh đệ. Tuy rằng nàng ngẫu nhiên xem mình đến thất thần, nhưnghắn nhìn ra được ánh mắt của nàng cùng nữ nhân khác bất đồng, kia chínhlà một loại đối mỹ thưởng thức.

Đang lúc Phong Minh lại lâmvào trong suy nghĩ của bản thân, Băng Phách không chịu nổi hấp lực củavực sâu, hai người đồng thời ngã vào vực sâu. Phong Minh đột nhiên pháthiện, giống như hiện tại hắn thường xuyên lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Đợi Lạc Nhất Nhất và Phong Minh tỉnh lại, cảm giác toàn thân đều giống nhưbị ngã nát. Trước mắt cũng không biết là chỗ nào, Lạc Nhất Nhất nằm trên mặt đất kêu to: “Ông trời có phải đang đùa ta hay không a”. Điều tứctrong chốc lát, không đợi Lạc Nhất Nhất mở miệng, Phong Minh chủ độngcõng Lạc Nhất Nhất đi về phía trước. Lạc Nhất Nhất sửng sốt trong chốclát, hắc hắc cười nói: “Ta có phải nhân họa đắc phúc hay không a, loạidiễm phúc này thật đúng là không dễ gặp được a.”

Phong Minhkhông nói lời nào, trong lòng mặc niệm nói: bởi vì nàng vừa mới liềumình cứu hắn, hắn không muốn thiếu nhân tình của nàng. Chính là, thật là như vậy sao, trước kia hắn cũng sẽ xử lý như vậy sao?

Ởtrước một hồ nước dừng lại, Phong Minh mở miệng hỏi: “Vừa rồi vì saoliều mình cứu ta?” Đây là vấn đề làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc khóhiểu, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng tìm không ra lý do hợp lý.

Lạc Nhất Nhất dựa vào dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thương, nghe được lờiPhong Minh nói, mở mắt nhìn Phong Minh đang còn thật sự đợi nàng trảlời. Cười cười đáp: “Bởi vì ngươi là ca ca Liệt, hơn nữa, người tốt đẹpgiống như ngươi vậy, sinh mệnh không nên như nước vô ba vô lan, không hề sắc thái. Thử mở tâm ra, để cho người khác đi vào đi thôi. Ta hi vọngMinh ca ca có thể thử đi cảm thụ tình thân, tình yêu, tình bạn, nhữngđiều này là đẹp nhất thế gian. Nhân sinh trên đời, dù sao cũng phải nếmtrải muôn vàn tư vị, cho dù là thống khổ, cũng tốt hơn so với sống uổngphí cả đời.”

Phong Minh còn thật sự suy nghĩ lời Lạc NhấtNhất nói, chính mình hai mươi mấy năm giống như thật sự không hề sắcthái, hoàn toàn như một người ngoài cuộc sống ở trên đời này. Thậm chíkhi nhớ lại cũng giống như ký ức không thuộc về bản thân.

Đúng lúc này, mặt nước một trận dao động, một Cự Mảng khổng lồ phá nước màra, nhìn hai người như hổ rình mồi. Lạc Nhất Nhất cả kinh nói: “Khôngphải nói đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời sao? Không tìmđược đường ra còn chưa tính, hiện tại linh lực không dùng được, còn gặpđược loại quái vật lớn, có lầm hay không.”

Phong Minh khôngnói hai lời, cầm lấy Long Uyên kiếm hướng Cự Mãng tập kích, Lạc NhấtNhất cũng xuất ra Băng Phách vọt đi lên, giờ chỉ có thể liều chết đánhgiết. Ở thời điểm hai người đều mệt mỏi, Cự Mãng rốt cục ngã xuống. Làmhai người mở rộng tầm mắt là, Cự Mãng thế nhưng biến thành một tiểu thủy xà (rắn nước).

Lạc Nhất Nhất dùng Băng Phách đem tiểu thủyxà mò đi lên, oán hận nói: “Vừa rồi chính là ngoạn ý này, làm chúng tathiếu chút nữa chết?” Nhìn bộ dáng Lạc Nhất Nhất hận không thể đối vớitiểu thủy xà ngược thi (ngược thi thể),Phong Minh đột nhiên mở miệngnói: “Nếu như thủy xà là ảo giống, vậy vực sâu vừa rồi cùng vết thươngtrên người chúng ta có phải cũng là ảo ảnh hay không?”

LạcNhất Nhất nghĩ nghĩ nói: “Thủy xà này khẳng định là ảo giống, về phầnvực sâu có phải ảo ảnh hay không ta không biết, hiện tại toàn thân vẫncòn đau.” Nói xong, hung hăng ném thủy xà đi rất xa.

Lúc này “Phốc xuy” một trận tiếng cười truyền đến, Lạc Nhất Nhất nhìn lại, kinh hỉ kêu lên: “Minh ca ca, mau nhìn mau nhìn, có một Tiểu Bạch Cẩu thậtđáng yêu nga.”

”Tiểu Bạch Cẩu” trên mặt tươi cười lập tứccứng lại, phản ứng lại liền lập tức tạc mao, tức giận nói: “Ngươi mới là cẩu, nữ nhân ngốc, bản thân không bản lĩnh, cả một tiểu thủy xà đềuđánh không lại. Ngốc chết, xuẩn chết.”

Lạc Nhất Nhất sửngsốt trong chốc lát, kêu lên: “Tốt, nguyên lai thối cẩu ngươi vẫn đềunhìn chằm chằm chúng ta, ai nói ta đánh không lại thối thủy xà, thối cẩu ngươi thiếu giáo huấn.” Nói xong, liền đuổi theo, một người một thú một bên chạy một bên đùa giỡn, còn một bên mắng.

Thật lâu sau,một người một thú đều mệt thở hồng hộc. Phong Minh ngồi ở bên cạnh không nhìn bọn họ, ở trong mắt hắn, bọn họ chính là đang đùa giỡn. Lạc NhấtNhất xoa hông giắt nói: “Ngươi nói ngươi không phải cẩu, vậy ngươi làcái gì?”

”Tiểu Bạch Cẩu” học bộ dáng Lạc Nhất Nhất xoa thắtlưng hét lớn: “Nữ nhân này, ngươi chẳng những ngốc, còn không kiến thức, ta là hồ ly, hồ ly biết không?” Lạc Nhất Nhất khinh thường nhìn nó liếc mắt một cái, nói: “Hồ ly chanh chua, ngươi viên viên, vốn tựa như cẩuthôi.”

”Tiểu Bạch Cẩu” dùng ánh mắt khinh thường nhìn LạcNhất Nhất nói: “Ta cũng không phải hồ ly bình thường, đương nhiên trưởng thành có vẻ đáng yêu.” Lạc Nhất Nhất nghi ngờ nói: “Không phải hồ lybình thường? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ Yêu Hồ?” “Tiểu Bạch Cẩu” một bộ dángngươi không thể cứu nói: “Đã nói ngươi không kiến thức, ta mới khôngphải Cửu Vĩ Yêu Hồ, ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ.”

Lạc Nhất Nhấtvẫn là một bộ dáng chưa từng nghe qua, Phong Minh lại khiếp sợ nhìn lại. Chính là trong truyền thuyết Cửu Vĩ Thiên Hồ, cho tới bây giờ chưa thấy qua, nguyên lai là như vậy.

Lạc Nhất Nhất cực độ hoài nghinhìn nó nói: “Ngươi thoạt nhìn một chút cũng không lợi hại, chạy trốncũng không mau.” Cửu Vĩ Thiên Hồ không được tự nhiên nói: “Nhìn ngươingốc như vậy, ta là cùng ngươi đùa, ta một cái bàn tay đều có thể chụpchết ngươi.”

Nhận đến ánh mắt Phong Minh khiếp sợ, Lạc NhấtNhất liền có một chút tin, xem ra phải nghĩ biện pháp bắt cóc nó mớiđược a, không biết chừng nó còn có thể dẫn bọn hắn đi ra ngoài đâu. Bấtquá, nó thoạt nhìn so với Chíp Bông khó thu phục hơn, ai, vẫn là ChípBông đơn thuần đáng yêu a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.