"Đây là cái gì? Thi thể chết trôi? Bất quá mặt mũi thi thể nữ nhân này nhìn không tệ. . . . . . Cho tới bây giờ hắn cũng không biết con ngựa nhà mình có đam mê kỳ lạ, không thích chơi với vàng bạc châu báu, lại đi thích thi thể chết trôi?! Cái ‘vật’ này, không ích lợi gì còn chưa nói, không hay là còn phải tốn bạc an táng nàng, cái này mới là phiền!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng bỏ qua lớp quần áo quái dị không đứng đắn kia, da thịt nàng lại trắng nõn, mặt mũi sáng sủa, khiến hắn không muốn buông tay mà dò xét hơi thở của nàng, muốn xác định có phải cô nương xinh đẹp này thật đã hồn lìa khỏi xác không. . . . . . Còn thở! Mắt hắn sáng lên, vội vàng cởi áo choàng phủ lên người nàng, rồi mới ôm lấy nàng xoay người lên ngựa." Nàng đã phải trăn trở bởi lẽ nàng đã tin nhầm người. Kẻ đó không chỉ là một tên tham tiền, mà còn là một tên buôn bán gian lận.
Hắn "ăn" nàng "ăn" tất cả của nàng. Làm việc cực lực cả ngày Dương Châu mới ‘tha’ được nàng về nhà. Hắn không chỉ thừa dịp nàng đang ngủ chơi cái trò "vui vầy một trận", mà hắn còn tự biên tự đạo tự diễn một màn "phim ảnh nhỏ" trong vườn rau với nàng... Dù hắn có ân với nàng nhưng những hành động đó là không thể chấp nhận, hắn thậm chí triển khai thế trận tấn công bằng bạc, chứng minh hắn yêu nàng còn hơn yêu tiền. Mặc dù vậy nàng vẫn khước từ, quyết tâm ra đi. Tình duyên mỏng như giấy, tồn tại được bao lâu?