Chương trước
Chương sau
Vân Nhiễm một đường theo Cung Tuyết Tình đi tới trước Thiên Tuyệt Nhai, nhìn sương mù trước mắt cùng gió lạnh phả vào mặt, tâm trạng Vân Nhiễm lại có nghi hoặc, lập tức lùi về sau một bước.
"Nếu ngươi gạt ta..."
Vân Nhiễm còn chưa nói xong, tay áo Cung Tuyết Tình như nước chảy bay ra cuốn lấy eo Vân Nhiễm, sau đó đưa tay ôm Vân Nhiễm vào trong ngực.
"Địa thế phức tạp hiểm trở, cho dù khinh công của ngươi cao đến đâu, cũng không tìm được Vô Đầu Cốc, chỉ như vậy mới có thể nhanh chóng cứu được Nhị tỷ."
Vân Nhiễm kiềm chế tính khí, để mặc Cung Tuyết Tình vòng qua eo của mình, nhảy xuống, sương mù trước mắt dày đặc, ngoại trừ một mảnh trắng, cơ bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Vân Nhiễm có thể cảm giác được mỗi một lần Cung Tuyết Tình rơi xuống đất, đều có thể chuẩn xác đạp lên hòn đá nhô ra trên vách núi cheo leo, đây không phải khinh công cao cường là có thể làm được, có lẽ phải rất hiểu rõ địa hình nơi này mới làm được.
Lúc này Cung Tuyết Tình ôm Vân Nhiễm nhảy xuống, đạp lên trên đất bằng, sương mù trước mặt dường như trong nháy mắt biến mất, Vân Nhiễm giương mắt nhìn lại, chỉ thấy ở trên đỉnh đầu chính là màn sương mù dày đặc mà vừa nãy mình xuyên qua, còn đến nơi này tuy có sương mù, nhưng cũng không còn dày đặc nữa.
"Đi thôi!"
Cung Tuyết Tình thu hồi tay áo quấn trên eo Vân Nhiễm, đi ở phía trước, sử dụng Quỷ Ảnh Trùng Điệp, vận khinh công tuyệt luân đi đến một vùng sơn cốc, mà khinh công của Vân Nhiễm vốn không yếu, tất nhiên theo kịp Cung Tuyết Tình, chỉ đi qua mấy khúc rẽ, cuối cùng nhìn thấy vài nữ tử ở trong vùng sơn cốc rừng rậm trước mắt.
Một người trong đó chính là Cung Lạc Tư mà Vân Nhiễm đã gặp trước đây, còn lại hai người Vân Nhiễm chưa từng thấy, các nàng là sát thủ, bây giờ đều không mang theo mặt nạ, thân phận xem như đã bại lộ.
"Đại tỷ, ta mang người đến!"
Cung Tuyết Tình dẫn Vân Nhiễm đến đây, Vân Nhiễm mới nhìn thấy người nằm ở trong lòng Cung Lạc Tư, sắc mặt tái nhợt, tay chân đều nhiễm phải máu tươi, không khó nhìn ra đã bị đánh gãy gân tay gân chân, Vân Nhiễm nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, lại thấy bây giờ dáng vẻ nàng trọng thương sắp chết, bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Vân Nhiễm ngồi xổm xuống, mới chạm vào tay Cung Huyền Thanh đã chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo, tâm trạng cả kinh, lập tức tìm về mạch đập trên cổ, nếu không phải còn có nhịp đập yếu ớt, nàng suýt nữa nghĩ người này đã chết rồi.
"Dẫn nàng rời đi, cứu nàng."
Cung Lạc Tư cử động, ôm lấy Cung Huyền Thanh trong lòng, muốn đưa tới trong tay Vân Nhiễm.
"Là ai tổn thương nàng thành như vậy?"
Tay Vân Nhiễm run run tiếp nhận Cung Huyền Thanh, lần đầu tiên nàng cảm thấy, người này đã yếu đuối giống như sắp vỡ vụn, bản thân không dám dùng một chút lực nào, rất sợ dùng sức, nhịp đập còn sót lại của người này đều sẽ bị mình cắt đứt.
"... Cứu nàng, xin ngươi..."
Cung Lạc Tư không hề trả lời câu hỏi của Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cũng không tiếp tục để tâm vấn đề này, ở lại thêm một khắc, sợ là người cũng phải lạnh buốt.
"Hàn tật của nàng đang phát tác, nội lực của ta chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của nàng, không có cách nào ôn nhuận kinh mạch cho nàng, xin ngươi... Cứu nàng..."
Nước mắt Cung Lạc Tư cứ như vậy chảy xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt kia của Cung Huyền Thanh, nàng thậm chí cũng không biết nàng ấy có thể sống quá cửa ải này không.
"Sẽ cố hết sức."
Vân Nhiễm cảm giác như mình đang ôm một khối băng, nàng cắn răng, đứng lên, giương mắt nhìn vách núi cheo leo trên đầu, thừa thế xông lên, vận khinh công lên liền đi như cưỡi mây đạp gió.
Cung Lạc Tư nhìn Vân Nhiễm biến mất ở trong sương mù trên đỉnh đầu, toàn thân nàng dường như tan ra thành từng mảnh, thẳng tắp ngã xuống...
"Đại tỷ!"
Cung Diệc Hàn cùng Cung Khúc Úc lập tức ôm lấy Cung Lạc Tư, chỉ thấy môi Cung Lạc Tư khẽ run nói: "Huyền Thanh sẽ không sao... Sẽ không sao..."
Vân Nhiễm ôm Cung Huyền Thanh thật vất vả đi lên Thiên Tuyệt Nhai, sau đó ngồi xổm xuống, đẩy thân thể Cung Huyền Thanh lên, ngón tay điểm vào huyệt Phong Trì của nàng.
"Cung Huyền Thanh, ngươi còn phải giữ lại một cái mạng, đền tội với Thái hoàng Thái hậu..."
Vân Nhiễm cảm giác được chân khí của mình dường như dần dần giúp thân thể Cung Huyền Thanh ấm áp hơn, nàng mới ôm lấy người đứng lên.
"Vì vậy ngươi không thể chết được."
Vân Nhiễm chưa ôm người trở về bên cạnh Nam Thiển Mạch, sợ Cung Huyền Thanh không chịu đựng được, nàng lập tức đổi đường chạy tới Đoạn Dực Nhai, cũng may Thiên Tuyệt Nhai không quá xa Đoạn Dực Nhai, chỉ năm mươi dặm đường, khinh công của nàng cao cường, đúng nửa canh giờ đã đến Đoạn Dực Nhai.
Nam Sở Quốc, đáy vực Đoạn Dực Nhai, Bích Lạc Cung.
"Vân Thiển Vân Thiển!"
Mới đến Bích Lạc Cung, Vân Nhiễm đã gọi Vân Thiển, còn Vân Thiển lập tức từ đan phòng đi ra, thấy trong tay Vân Nhiễm ôm một đại mỹ nhân sắc mặt tái nhợt, tay chân nhuốm máu.
"... Sư tỷ, sao ngươi lại ôm một thi thể?"
Vân Thiển là một y sư, với quan sát của nàng, nàng thật sự cho rằng Cung Huyền Thanh đã chết rồi.
"Nàng còn chưa chết, cứu nàng!"
Vân Thiển nghe xong, lập tức tiếp nhận Cung Huyền Thanh, lạnh lẽo trong tay vẫn còn một tia nhịp đập ôn hòa sót lại, nàng mới tin tưởng người này chưa chết.
Vân Nhiễm ôm người vào đan phòng, gắt gao đóng cửa lại, Vân Nhiễm chờ ở ngoài cửa, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng gọi một đệ tử lại đây, nói: "Mang lời nhắn tới cho Thái hoàng Thái hậu, nói Cung Huyền Thanh bị thương nặng, ta đem nàng đến Bích Lạc Cung trị liệu trước."
Đệ tử kia gật gật đầu, lập tức rời đi.
Vân Nhiễm lại tiếp tục nhìn về phía cánh cửa lớn đóng chặt, tuy rằng trong lòng đã yên tâm không ít, nhưng vẫn mơ hồ có chút bất an...
Đêm đó, Vân Thiển mới đi ra từ trong đan phòng, sắc mặt cũng tái nhợt không kém sắc mặt Cung Huyền Thanh.
"Sư muội, nàng sao rồi?"
Vân Nhiễm cẩn thận từng chút hỏi một câu, nàng rất sợ sẽ phải gửi cho Nam Thiển Mạch một lời nhắn, chính là tin tức Cung Huyền Thanh không thể cứu vãn.
"Mạng đã cứu về rồi."
Vân Thiển thở ra một hơi, lại thâm sau nhìn về phía người đang yên tĩnh nằm ở trên giường kia.
"Là ai đã hạ thủ với nàng?"
Vân Thiển nhíu mày, mà Vân Nhiễm trong chốc lát giật mình, suy tư một lúc nói: "Có lẽ là Các chủ của Tuyệt Âm Các, sao lại hỏi như vậy?"
Lấy danh tiếng Ma Hồ của Cung Huyền Thanh, ở bên trong Tuyệt Âm Các, có lẽ cũng chỉ có đệ nhất sát thủ Cầm Ma cùng Các chủ Tuyệt Âm Các mới có quyền tiến hành cực hình đối với nàng.
"Thủ pháp thật kì quái."
Vân Thiển nhíu chặt cặp lông mày đẹp đẽ, thở dài, nói: "Tổn thương ở gân tay gân chân đều vô cùng xảo diệu, mỗi một kiếm đều nương tay, nói đứt là đứt mất, thế nhưng lại không hoàn toàn đứt, giống như muốn phế nàng, rồi lại không phải vậy, thực sự là thủ pháp xảo diệu."
Vân Nhiễm nhíu mày, buồn bực hỏi: "Ý ngươi là, tay chân nàng chưa phế?"
Vân Thiển lắc lắc đầu, xoay người đóng cửa lại, nói: "Tạm thời xem như là phế bỏ, thế nhưng như vừa nãy ta đã nói, gân tay gân chân không đứt hẳn, chỉ cần xử lí thoả đáng, vẫn có thể nối lại, chỉ là có lẽ cũng không linh hoạt như trước đây được nữa."
Vân Nhiễm thở ra một hơi, nhưng cuối cùng cũng coi như là nhặt về được một cái mạng.
"Nàng là ai?"
Vân Thiển hiếu kì hỏi, khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân này cho dù trong tình huống chật vật tái nhợt như vậy vẫn mỹ lệ, khiến người ta kinh diễm, hơn nữa sự quan tâm của Vân Nhiễm đối với người này, nàng cũng chưa từng thấy qua.
"Nói ra rất dài."
Nói ra thực sự rất dài... Nàng nên làm sao nói cho Vân Thiển... Nàng ta là chu sa chí* trong lòng Nam Thiển Mạch, cũng là vết thương trong lòng nàng ấy đây...
*chu sa chí (朱砂痣): xuất phát từ tiểu thuyết 《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh, ám chỉ những người để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, người tâm tâm niệm niệm trong lòng, nhớ mãi không quên
"Nguyệt Lang vẫn chưa trở về sao?"
Vân Nhiễm nói sang chuyện khác, Vân Thiển vừa nghe thấy tên Hoa Nguyệt Lang, sự chú ý lập tức bị dời đi.
"Ừm, nàng vẫn đang thi hành nhiệm vụ của Thái hoàng Thái hậu."
Vân Nhiễm khẽ gật đầu, nhìn ánh trăng thanh lãnh, tâm tình căng thẳng rốt cục cũng trầm tĩnh lại.
"Mang lời nhắn tới cho Thái hoàng Thái hậu, nói mạng đã giữ được."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Bên trong tẩm cung, Nam Thiển Mạch cũng không nhen lửa ánh nến, nàng yên tĩnh như vậy ngồi ở bên cạnh bàn, duy trì tư thế ngồi đó đã hai canh giờ, cách một lời nhắn của Vân Nhiễm, đã hai canh giờ.
Loại cảm giác bất an kia như bị rắn độc trùng độc gặm nhấm vậy, sống không bằng chết...
Loại cảm giác vô lực kia như dùng sức đi nắm lấy ánh mặt trời vậy, nắm chặt chỉ là một vùng tăm tối.
Lúc này một bóng đen nhảy qua cửa sổ mà vào, ở trong bóng tối chuẩn xác tìm tới vị trí của Nam Thiển Mạch, sau đó quỳ gối trước mặt nàng.
"Thái hoàng Thái hậu, Vân Nhiễm đại nhân gửi lời nhắn đến, mạng đã giữ được."
Ảnh vệ nói xong, Nam Thiển Mạch thật lâu cũng không đáp lại, lâu đến mức hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Nam Thiển Mạch.
"Ai gia biết rồi, lui ra đi."
Ảnh vệ theo tiếng nhảy ra ngoài cửa sổ, lúc này toàn thân Nam Thiển Mạch xụi lơ gục ở trên bàn, thân thể run rẩy co lại phát ra tiếng nghẹn ngào...
Thật lâu cũng không cách nào bình phục...
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.
Ca Thư Sính nhìn chính mính trong gương, mặt không biểu tình, sắc mặt tái nhợt, ngay cả khóe mắt cùng đuôi lông mày cũng đều mang theo u ám, dáng vẻ này, nàng đã duy trì vài ngày, không chỉ cung nữ Thúy Nhi bên người phát hiện, ngay cả Vũ Đế nhỏ tuổi cũng phát hiện nàng khác thường.
Có điều mỗi lần hỏi nàng, Ca Thư Sính chỉ nói không sao, mà Vũ Đế gọi Ngự y tới, cũng không chẩn đoán ra bệnh của Ca Thư Sính, sau đó, Ngự y chỉ nói một câu, tâm bệnh vẫn cần tâm thuốc, liền rời khỏi.
"Chủ nhân, nên nghỉ ngơi rồi."
Thúy Nhi nhắc nhở nàng một tiếng, Ca Thư Sính đáp một tiếng, thổi tắt ánh nến, lúc nàng nằm dài trên giường, một giọt nước mắt mới trượt xuống từ khóe mắt, nước mắt giống như vào thời khắc này mới có thể phóng thích, chút tâm tình nàng đã nhẫn nhịn một ngày... chỉ có lúc trời tối người yên mới có thể mượn nước mắt để phóng thích.
Vũ Nhất biến mất rồi... Không một lời báo trước... . truyện đam mỹ
Thậm chí Ca Thư Sính cũng không đi điều tra nguyên nhân người này biến mất, chỉ nói Vũ Thái phi đến Hoàng Lăng thủ lăng tiên đế, chưa quyết định ngày về...
Ca Thư Sính lấy ra từ dưới gối của mình một mảnh mặt nạ da người mềm mại, ngày ấy nàng tỉnh dậy ở Vũ Phi Cung, đây là thứ còn lại bên giường, còn có một thứ chính là vết máu chói mắt ở trên đệm, nàng biết những thứ này đều là của Vũ Nhất, cẩn thận có thể nhìn ra ngũ quan trên mặt nạ, gương mặt này rõ ràng chính là Vũ Nhất...
Nhưng lại không phải nàng...
Nhớ kĩ gương mặt của ta...
Khuôn mặt chân thực của nàng chạm vào lòng bàn tay của mình, khắc vào trong lòng chính mình...
Mà một vết máu chói mắt kia, khiếm nàng rất nhanh đã biết, người từng ở chung cùng mình, xưa nay đều không phải Vũ phi đã được tiên đế ân sủng.
Ca Thư Sính... Ta yêu ngươi, đây là thứ chân thực duy nhất của ta ở trong cung.
Đó là lời cuối cùng Vũ Nhất để lại cho mình...
Ngay lúc mê man ấy, nàng đã biết Vũ Nhất chưa từng thuộc về hoàng cung... Thậm chí thứ nàng thường thường nhìn thấy, cũng không phải gương mặt của nàng...
Trong lòng nàng không phải là không có oán hận, chỉ là người kia rời đi quá vội vàng, thậm chí cũng không kịp để cho nàng cố sức mắng chửi chất vấn nàng ấy một phen...
Nàng cứ như vậy biến mất ở bên trong thế giới của mình...
"Vũ... Ngươi tên hỗn đản này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.