Bên trong đại điện Tuyệt Âm Các hoàn toàn tĩnh mịch, tiếng thở dốc mang theo vài phần đau đớn ngâm lên, như khiến cho sự tĩnh mịch càng trở nên có cảm giác nghẹt thở.
Cung Huyền Thanh nằm ở dưới đất, máu tươi trên cổ tay cùng gót chân không ngừng chảy ra róc rách, gương mặt nàng tái nhợt che kín mồ hôi, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc nên có.
Kiếm trên tay Lãnh Mặc Ngôn còn đang nhỏ máu, nàng vô lực buông lỏng kiếm trong tay ra, một tiếng lanh lảnh rơi xuống đất, khiến Cung Huyền Thanh vốn đang thần trí mê ly cũng tỉnh táo lại không ít.
"Các chủ... Những năm này... Cảm ơn ngươi chăm sóc... Sau này phải bảo trọng... Huyền Thanh chúc Các chủ sớm ngày đạt được mong muốn..."
Lúc Cung Huyền Thanh hòa hoãn lại hơi thở, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, nhếch miệng lên một nụ cười, tựa như đã yên tâm trút bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.
Lãnh Mặc Ngôn nhất thời đỏ cả vành mắt, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, nàng run rẩy nói: "Lạc Tư, ném nàng tới Vô Đầu Cốc."
Cung Lạc Tư nhìn về phía thần sắc bi thương của Lãnh Mặc Ngôn, đồng tử chuyển động, dường như hiểu rõ gì đó, lập tức ôm lấy Cung Huyền Thanh, bước chân không ngừng đi ra ngoài lầu các.
"Đại tỷ!"
Cung Tuyết Tình, Cung Diệc Hàn cùng Cung Khúc Úc đi theo, các nàng không hiểu vì sao đột nhiên Cung Lạc Tư lại nhanh chóng ôm Cung Huyền Thanh rời đi như vậy, ngay cả một câu cầu xin Lãnh Mặc Ngôn bỏ qua cho Cung Huyền Thanh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phi-nguoi-qua-can-ro/1423881/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.