- Em không biết dạo gần đây chuyện tốt gì xảy ra đâu. Mới hôm kia, lão kì nhông lại đến nhà mình hỏi thăm đấy
- Lão kì nhông? - cô đăm chiêu suy nghĩ
- Là cái lão già giám đốc tài chính. Khiếp, lão còn kêu sang thăm hai vị tổng giám đốc tiện thể hỏi thăm sức khoẻ của anh. Lão làm như anh là tên ngốc, nói cũng may bài báo kia không phát tán rộng, nếu không cổ phiếu Phúc Nhật chắc chắn giảm mạnh. Anh liền nói anh bị hỏng mắt chứ không hỏng não, Phúc Nhật không phải công ty cổ phần, ba đời nay đều do tiền bạc tích góp của cụ tổ gầy dựng nên, không hề vay mượn người khác, bởi vậy ba lúc nào cũng có câu cửa miệng "Công ty này của tôi, tôi thích làm gì thì làm". Sau đó, đuổi mãi ông ta chẳng về, anh tức quá vào bếp kêu người làm pha một cốc cafe thật đậm, cố tình nói mắt mờ làm đổ hết lên người ông ta. Cafe thật sự rất khó giặt - hắn lại ăn thêm một miếng lớn, bộ mặt lúc này cực kì gian xảo
- Hừ, thật trẻ con, mắt anh mù rồi, mờ đâu mà mờ - cô phì cười, lấy khăn lau miệng
- Vậy ở bên đó có chuyện gì thú vị không? - kể xong hắn cũng thấy mỏi miệng, bèn hỏi cô
- Cũng không có chuyện gì đáng chú ý, trừ việc thư kí La bị ông giám đốc thương mại bên đó tỏ ý sàm sỡ - cô nhàn nhạt nói, nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, ngay sau đó cô biết ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867076/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.