- Xem ra dạo này tâm tình của em khá tốt? - thầy hiệu trưởng nhìn nét mặt không cười nhưng cũng đủ để khiến người quen biết cô lâu như ông nhận ra, cô đang vui. Lão già này không ngờ cũng có một lần được nhìn thấy cô vui vẻ
- Thật sao ạ? - nghe đến đó, Tư Du không những quay lại vẻ mặt cũ mà còn nhếch môi thêm một cái
- Xem ra là em đang rất vui vì ngày đó đến gần đúng không? - không hiểu ý ông lắm, Tư Du ngẩng đầu - Tư Du, hội thao lần này, em biết chứ? Đây là khoảng thời gian để em chuẩn bị - thầy hiệu trưởng đặt con pháo sang một bên nói
Phút chốc, gương mặt cô đanh lại, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải bất ngờ. Cô, không phải vui vì sắp đi sao? Đó luôn là điều mà cô mong muốn, cô dành cả đời này để mong nhận được học bổng lần này, vậy mà vẻ mặt này của cô là sao? Tư Du thở hắt ra một cái, cô nghe được cả tiếng thở của mình. Giống như hơi thở hấp hối, bị một nhát đao đâm trúng ngực
Ngón tay khẽ cử động, Tư Du đặt con cờ xuống, ngẫm lại một lúc. Cô, thật sự đã quên mất, chuyện học bổng. Chuyện trọng đại như vậy mà cô lại quên, hơn nữa, cô đáng lẽ phải vui lên chứ, vì kết quả lần này rất tốt, cô có thể nhận được học bổng toàn phần sang Mĩ du học, ước nguyện cả đời của cô cuối cùng cũng trở thành hiện thực
Vậy mà, cô lại không vui. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867052/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.