- Ha, cuối cùng cũng lộ diện, cậu quả thực là xã hội đen đây mà, đừng tỏ vẻ mình là thanh cao nữa - Anh Thi cũng không thua gì, nắm lại cổ áo của cô mà trợn mắt
- Tại sao lại động đến em trai tôi hả? TẠI SAO?! - Tư Du hét lớn, quăng mạnh Anh Thi ra xa, làm tay cô ta trên cổ áo cô cũng buông. Anh Thi loạng choạng ngã xuống đất. Không ngờ Tư Du người nhỏ nhưng lực tay lại mạnh như vậy. Tư Du cũng không nhường nhịn, trực tiếp ngồi lên người Anh Thi, xốc ngược cổ áo cô ta, làm cho đầu cô ta phải ngốc lên, nhìn thẳng vào mặt cô - cô có biết, Đông Hạo sinh ra sức khỏe đã yếu. Lúc mới chào đời, nó đã không thể thở nổi, đã không thể sống nổi, ĐÃ CHẾT LÂM SÀN ĐÓ CÔ BIẾT KHÔNG? - Tư Du vung tay, tát mạnh cô ta một bạt tai - thế rồi, mẹ tôi, mẹ, mẹ.....đã ôm nó, ôm nó hàng tiếng đồng hồ mà khóc, cô có biết, có biết đã rất khó khăn hay không?
Đông Hạo rơm rớm nước mắt nhìn chị mình, không thể đến ngăn cô lại. Đến chuyện này, nó cũng chưa từng nghe mẹ nói qua, mẹ đã làm như vậy sao? Chính hơi ấm của mẹ đã làm nó sống lại, mẹ đã làm nó sống lại, điều mà ngay cả bác sĩ cũng phải bó tay. Đông Hạo siết chặt dây cặp, mẹ, mẹ đã làm rất nhiều điều cho nó, vậy mà nó không biết
- Vậy mà cô còn đánh nó, CÔ CÓ CÒN NHÂN TÍNH KHÔNG HẢ? - Tư Du lại vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867051/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.