Thật là tàn nhẫn. Tử Ngạn cười khổ sở rồi cũng tự động rời đi, chỉ là giúp cô nằm xuống một cách thoải mái một chút. Hắn còn tưởng cô đã nới lỏng tâm tình hơn, không ngờ vẫn là rất vô tình như vậy. Coi như, hắn đã quen với chuyện này. Ngày mai là chủ nhật, hắn sẽ tranh thủ sắp xếp đến thăm cô
Mà khoan, hình như hắn quên một cái gì đó, hắn quên là ngày mai mình phải thi đấu. Đúng rồi, hắn đã nhận lời tham gia vào trận bóng lần này, đội trưởng đã đề nghị với hắn, mặc dù có mặt Đại Vũ hắn không thoải mái cho lắm nhưng cũng đã lỡ đồng ý, hơn nữa trận này cũng khá quan trọng với trường. Trong một thoáng nào đó, hắn mong cô cũng có mặt ở đó. Nhưng mà bác sĩ nói cô phải dưỡng thương ít nhất hai ngày, nếu không có vấn đề gì mới được xuất viện
Đành chịu thôi, lời mời lại nuốt vào trong lòng, thôi thì ngày mai rủ Hồ Huân đi cũng được. Hồ Huân nghe hắn kể mọi chuyện xảy ra trong lúc hắn ta đi thì há hốc mồm. Còn không biết mình đã đi một tuần hay một tháng, lại xảy ra nhiều chuyện hay ho như vậy. Tử Ngạn liền gườm gườm nhìn hắn. Ok, hắn biết hắn lỡ mồm, ăn nói có chút vô duyên
Hồ Huân đặc biệt muốn chọc ghẹo, cô gái họ Lương kia cũng thật thú vị. Hắn ta vẫn là cho rằng hai người không thể nào thân thiết hơn được nữa. Tử Ngạn im lặng, chứng tỏ là thật, đã bị người ta khướt từ rồi. Cũng đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867047/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.