Phòng bệnh trắng toát hiện ra trước mắt. Tư Du mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân thình thịch, rồi Đông Hạo giật mình gọi tên cô, sau đó lại đi gọi bác sĩ. Cô muốn ngồi dậy vì cơ thể có chút nhức mỏi, nhưng mà không thể, giống như cơ bắp co rút hoàn toàn, không nhúc nhích nổi. Tư Du chán nản nhìn xung quanh, sặc mùi thuốc khử trùng, cô chưa bao giờ ghét mùi đó như lúc này
Bác sĩ rọi thứ gì đó vào mắt cô, nói vài lời với Đông Hạo rồi đi. Mấy người này cũng thật nực cười, nói chuyện bệnh tình với một đứa trẻ. Tư Du mặc dù muốn mở miệng nói gì đó nhưng thấy hơi nhức đầu lại thôi. Đông Hạo hỏi cô có ăn gì không, muốn uống gì không, cô đều không trả lời, cũng không gật hay lắc đầu. Đông Hạo vốn biết tính của cô cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ đi ra ngoài mua chút đồ ăn
Cô tự nhủ, mình đã ở đây bao lâu. Tại sao Đông Hạo không đi học mà ở đây? Nó dám bỏ học vì cô sao? Một lúc sau, không thấy Đông Hạo quay lại, cô chống một tay lên, tựa người vào gối. Cũng biết bình thường hoạt động, không đến mức tàn phế, cô có thể ngồi dậy được. Cô muốn ngồi dậy, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, xem thử đây là bệnh viện nào, bây giờ đã mấy giờ rồi
Điện thoại cũng không có bên cạnh, cô không thể xem ngày giờ, không biết thầy giáo chủ nhiệm có biết cô đang nằm viện không, có xin phép nghỉ chưa? Bao nhiêu thứ phải suy nghĩ, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867046/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.