Thấy bụng mình đã được lấp đầy, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Tiêu Văn Nam như cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình đang tan chảy.
Hai người đều đã ăn no, Tiêu Văn Nam trả tiền và hai người cùng đi ra ngoài.
Hoắc Cảnh Thanh vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không hề quan tâm đến Hoắc Dật Thâm. Cuối cùng cô mới nói: “Em về nhà trước đây, cảm ơn anh mời em ăn cơm, tạm biệt.
Nói xong, Hoắc Cảnh Thanh lấy túi rồi đi về một hướng khác, Tiêu Văn Nam vốn dĩ muốn đưa cô về nhà nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng anh cũng cảm thấy có một cảm giác không rõ ràng.
Một mình Hoặc Cảnh Thanh đi trên đường, trong lòng cô nhớ lại lời Tiêu Văn Nam vừa nói lúc nãy. Anh ấy thích những cô gái học giỏi, như vậy có phải bảo rằng cô học tập không tốt nên không phải là mẫu người mà Tiêu Văn Nam thích?
Nếu như cô nỗ lực học tập thì liệu Tiêu Văn Nam có thích cô không? Hoắc Cảnh Thanh cứ bị câu hỏi đó bao lấy đầu óc.
Cô đi đến đường lớn, vẫy tay với chiếc taxi đang đi tới. Cô ngồi vào trong, nói với tài xế địa điểm cô muốn tới rồi cô lại chìm vào suy nghĩ.
Cô nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa kính chiếc xe taxi, cô tự nói với mình trong lòng: “Đừng nghĩ nữa, Hoắc Cảnh Thanh, đừng nghĩ nữa! Hôm nay mày bị làm sao vậy, mau tỉnh lại đi.”
Cô cố nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-tan-phe/1704681/chuong-444.html