Nụ cười trên mặt Lâm Khiết Vy bỗng nhiên cứng đờ, tức giận đến trước người Mạc Lâm Kiêu uốn éo một chút, rồi ngồi vào chỗ cũ.
“Phần thưởng hay là cứ giảm đi.”
Bị người phụ nữ này uốn éo ở trước mặt, giờ phút này tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu như đang nhảy cẫng lên: “Vậy thì tốt thôi, không cho phần thưởng nữa, bản ghi chép cũng trả lại cho tôi đi, không tiễn.”
“Anh!”
Lâm Khiết Vy không dám tin nhìn vào anh, trong vô thức nhanh chóng đem bản ghi chép thuốc giấu vào sau lưng: “Mạc Lâm Kiêu, arh không thể nhỏ mọn như vậy được, đồ vật đã cho đi, sao có thể lại lấy trở về.” Mạc Lâm Kiêu ý cười tà mị: “Không lấy lại cũng được thôi, vậy cô nhất định phải đồng ý với tôi về đề nghị vừa rồi”
Lâm Khiết Vy tức giận đến mức phồng lên quai hàm, con ngươi đảo một vòng, dụ dỗ nói: “Anh nếu là thật tâm vui mừng cho tôi, đưa lễ vật cho tôi rồi, thì anh không nên đòi hỏi hồi báo chứ.”
“Đây là luật lệ cũ của người bình thường. Bây giờ ở chỗ này, tôi yêu cầu báo đáp tôi mới thể hiện được tôi coi trọng cô. Lâm Khiết Vy cùng Mạc Lâm Kiêu mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau nửa ngày, Lâm Khiết Vy khẽ hừ bất đắc dĩ nói:
“Thù này tôi sẽ nhớ”
Mạc Lâm Kiêu cười một tiếng đây vui vẻ, biết đây là cô đã thỏa hiệp: “Ăn nhiều một chút đi, ban đêm liền rửa mát mà chờ đợi.
Tay cầm dao của Lâm Khiết Vy, không nhịn được run lên. Ai có thể nghĩ tới, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790307/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.