Thân hình anh ấy rất vạm vỡ. Nước da mịn màng, giống như chạm vào viên ngọc thượng hạng.
Nhưng lạnh lẽo! Đó là độ lạnh thấp hơn những người bình thường, giống như tảng băng, lạnh đến mức làm da đầu tê dại. Sẽ khiến người ta đột nhiên nghĩ tới xác chết.
“Mạc Lâm Kiêu, anh tỉnh lại đi, anh có nghe thấy không, đừng ngủ nữa,
Lâm Khiết Vy kinh hãi đến mức kinh hồn táng đảm, giọng nói cũng run lên, nước mắt nặng hạt rơi xuống, rớt xuống mặt anh, cô vừa giơ tay lau đi cho anh, vừa nghẹn ngào nói:
“Không phải anh rất bản lĩnh sao? Giống như người toàn năng có thể lên trời xuống đất, không gì không thể, anh phải giống như trước đây, đè tôi ức hiếp tôi, nào, tôi đang đợi đây!”
Ngước mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, phát hiện anh không chút phản ứng, da thịt tay cô chạm vào càng lúc càng lạnh. Lâm Khiết Vy đặt tay dưới phía dưới mũi anh, thấy hơi thở của anh rất yếu, yếu đến mức dường như không thể cảm nhận được nữa. Anh ấy thực sự sắp chết rồi! Lâm Khiết Vy nghĩ vậy liền vô cùng hoảng hốt. Không không không, cô không thể trơ mắt nhìn anh cứ chết dần đi như vậy, cô không thể làm như vậy, cô sẽ phát điên mất, cô không thể sống được nữa.
Lâm Khiết Vy ngước đầu, hít một hơi sâu, miễn cưỡng để bản thân bình tĩnh lại. Không được sợ hãi, không được sợ hãi, còn có cách nào nữa hay không, bình tĩnh lại. Có lẽ là quá mức sợ hãi và hoảng hốt, ý thức của cô nhanh chóng trở nên linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790299/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.