Chương trước
Chương sau
Lâm Khiết Vy nhận ra sự khác thường của bác Trần, ngạc nhiên nhìn bác ấy, khẽ nhíu mày. Bác Trần sao nhìn có vẻ nghiêm trọng và kiềm chế như vậy?
Trần Kiệt nhếch môi: “Nhưng cậu Kiêu đã nói.”
Bộp!
Bác Trần mạnh tay vả Trần Kiệt một bạt tai, khiến mặt anh ta lập tức đỏ bừng, có thể thấy lực của bác Trần lớn thế nào, Trần Kiệt bị chính bố ruột đánh đến ngơ ngác.
“Đã lúc nào rồi, con còn ngu ngốc như vậy!” Lâm Khiết Vy giật mình, cảm giác sợ hãi khó nói bằng khiến cô vô cùng hoang mang.
“Lúc nào chứ? Bác Trần, bác có ý gì?”
lời
Bác Trần giữ lấy tay Liên Khiết Lâm Khiết Vy, hai tay run rẩy, nói: “Cô Vy, cậu Kiêu năm năm trước đã trúng độc.”
“Bố! Không được nói! Đây là bí mật!”
Trần Kiệt nhảy lên giống như bọ chét, chắn giữa hai người họ.
Bác Trần đẩy Trần Kiệt ra, kiên định nói: “Cậu Kiêu trúng phải loại độc kỳ lạ, không có thuốc cứu chữa, nếu như cậu ấy bị thương sẽ dẫn đến độc tố tái phát”
Lâm Khiết Vy nghe đến ngơ ngác, cô sững sờ một hồi, hít mạnh một hơi: “Hôm nay anh ấy bị thương, có nghĩa là bây giờ..” Độc tố tái phát!
Chẳng trách, anh ấy khi nãy kiềm chế như vậy, dáng vẻ đau đớn khó mà đè nén được.
“Mà lần này độc tố tái phát còn mạnh hơn nhưng Nam Cung Hào đã không còn biện pháp nào nữa”
Trần Kiệt trừng to mắt, hoảng hốt nói: “Bố đang nói gì vậy? Nam Cung Hào không phải đã nghiên cứu ra thuốc trị tận gốc của loại độc này rồi sao?”
Bác Trần đỏ ửng mắt: “Không có. Lần này, Nam Cung Hào không còn cách nào nữa, cậu Kiêu bây giờ chỉ có thể chờ đợi cái chết.”
Trần Kiệt đột nhiên ngẩn ngơ, suýt chút nữa ngã xuống đất. Sắc mặt Lâm Khiết Vy càng lúc càng trắng bệch: “Đợi chết?”
Người đàn ông điển trai tuấn tú, bá đạo, vui vẻ tức giận bất thường đó bây giờ lại sắp chết rồi?
Giống như một con dao đâm mạnh vào tim,trái tim đau đớn như muốn chết đi, Lâm Khiết Vy dường như không thể hít thở được nữa.
Vành mắt, không tự chủ được ngấn lệ.
Bác Trần đột nhiên khuyu gối xuống, thấp kém lại trịnh trọng: “Cô Vy, tôi xin cô, hãy cứu cậu Kiêu!”
“Bổ!”
“Bác Trần!”
Lâm Khiết Vy đỡ bác Trần lên: “Bác Trần, bác không cần như vậy, chỉ cần cháu có thể cứu anh ấy, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức”
Xem ra cô cần dùng y học cổ truyền để cứu Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy hít một hơi thật sâu, âm thầm tự cổ vũ cho mình.
Không ngờ rằng, câu nói tiếp theo của bác Trần làm cô kinh ngạc: “Nếu như cậu Kiêu từ chối, hy vọng cô có thể kiên quyết làm tới, chủ động hiến thân”
Lâm Khiết Vy lảo đảo, mắt trừng lớn, bộ dạng như gặp phải quý.
“Bác Trần, thời khắc quan trọng mong bác đừng nói đùa, khả năng y học cổ truyền của cháu mặc dù không quá giỏi, nhưng từ sau khi xem số ghi chép y học của bố cháu, cháu cũng đã tiến bộ rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần cháu có thể bình tĩnh đều có thể nhìn thấy kho kiến thức cất giữ trong đầu cháu”
Trần Kiệt đã bình tĩnh lại, tức giải truyền gì của cô đi, giải độc không có tác dụng giải độc gì hết. Nam Cung Hào đã nói rồi, cô là người giải độc, bản thân cô chính là thuốc giải”
Bác Trần gật đầu: “Lần trước hai người cùng phòng, độc của cậu Kiêu đã được giải N
Đầu óc Lâm Khiết Vy quay cuồng. Vậy nên nói, bây giờ cần cô bước vào, cùng chung phòng với Mạc Lâm Kiêu? Giải độc cho anh? Trời ơi! Đây quả thực là phương thức kỳ lạ mà.
“Nhưng mà lần này rất nguy hiểm, Nam Cung Hào nói cho dù hai người cùng phòng, có lẽ cũng không cứu được cậu Kiêu. Có điều, cô Vy, ông già tôi đây vẫn mặt dày muốn xin cô thử một lần. Thật đấy, cho dù chỉ có một chút hy vọng, tôi cũng hy vọng cô có thể giúp một tay, cứu cậu Kiêu, tôi nhìn đứa bé ấy lớn lên, tôi thực sự không nhẫn tâm nhìn cậu ấy còn trẻ như vậy đã.”
Lâm Khiết Vy nhìn thấy dáng vẻ vừa nói vừa khóc của bác Trần, không nhịn được cũng chảy nước mắt: “Bác Trần, bác đừng nói nữa, không phải chỉ cùng phòng thôi sao, chuyện này không có gì cả, cháu vốn dĩ là người phụ nữ của anh ấy, anh ấy điển trai như vậy, thân hình lại đẹp như vậy, ngủ với anh ấy, cháu còn được lời ấy chứ. Đi vào thôi.”
Trần Kiệt ngơ ngác, không ngờ rằng, Lâm Khiết Vy sẽ nói những lời như vậy.
Bác Trần đích thân mở cửa phòng sách, dẫn Lâm Khiết Vy bước vào, khi hai bọn họ nhìn thấy tình hình bên trong đều hãi đến mức chân mềm nhữn. sợ
“Cậu Kiêu!”
Bác Trần khóc chạy đến bên giường, vô cùng đau khổ. Giọng nói của bác Trần cũng đã thay đổi: “Thế nào rồi, cậu ấy đã chết rồi sao?”
Mạc Lâm Kiêu im lặng năm đó, nhắm mắt lại không chút động đậy. Còn Nam Cung Hào cũng ngơ ngác ngồi đó giống như tượng gỗ, trên mặt còn đọng lại nước mắt.
Nghe thấy âm thanh, Nam Cung Hào cứng nhắc di chuyển ánh mắt, nghẹn ngào nói: “Chưa chết. Nhưng mà… hơi thở rất yểu”
Thoi thóp, cách cải chết bao xa.
Nam Cung Hào vừa khóc thút thít vừa nói: “Cậu Kiêu sợ rằng bên ngoài nghe thấy tiếng động, cứ mãi đè nén không phát ra âm thanh, nhưng tôi biết loại độc này rất dày vò con người, cậu ấy vô cùng đau đớn.”
Bác Trần khóc lóc thảm thiết, không nói được lời nào. Trần Kiệt đứng sau cửa, dựa vào cánh cửa khóc.
Lâm Khiết Vy dùng sức lau đi nước mắt: “Mọi người ra ngoài đi, tôi cứu anh ấy!”
Ánh mắt Nam Cung Hào sáng bừng, nhưng mấy giây sau ánh sáng trong ánh mắt đó lập tức dập tắt.
“Muộn rồi. Cậu Kiêu bây giờ hoàn toàn không có phản ứng nữa”
Lúc sắp chết
Hơn nữa không nói đến việc Lâm Khiết Vy có tác dụng hay không, cho dù có, cậu Kiêu cũng không thể hoàn thành được chuyện nam nữ.
“Nam Cung Hào, giao anh ấy cho tôi”
“Tôi nói rồi, bây giờ đã muộn rồi.”
“Bây giờ anh có thể làm chính là trông chừng anh ấy, trơ mắt nhìn anh ấy chết đi. Giao cho tôi, tệ nhất cũng là như vậy, để tôi thử đi” Hai mắt Trần Kiệt ửng đỏ, bước đến kéo Nam Cung Hào, ồm ồm nói: “Để cô ta thử đi, cậu Kiêu thích cô ta như vậy, cho dù là thời gian cuối cùng, cũng để cô ta ở bên cạnh cậu Kiêu đi”
Trần Kiệt cũng coi như nói được một câu của con người. Bác Trần gật đầu: “Chúng ta ra ngoài hết đi, nơi này giao lại cho cô Vy đi”
Nam Cung Hào hồn bay phách lạc cười đau khổ nói: “Cũng đúng. Cho dù là thời gian cuối cùng cũng nên để người mà cậu ấy quan tâm ở bên cạnh cậu ấy”
Ba người đàn ông ủ rũ đi ra ngoài.
Lâm Khiết Vy đi đến chạm vào chạm vào mặt Mạc Lâm Kiêu, nước mắt tí tách rơi xuống, dịu dàng nói: “Mạc Lâm Kiêu, tôi đến rồi đây, anh nghe thấy chưa? Mở mắt ra nhìn tôi đi”
Gương mặt anh ấy rất lạnh, giống như không chút sức sống. Trái tim của Lâm Khiết Vy vô cùng đau đớn.
“Mạc Lâm Kiêu?”
Anh vẫn cứ yên lặng.
Tôi biết anh có thể nghe thấy, anh chỉ đang giả vờ, tôi nói cho anh biết, anh đừng hù dọa tôi, bây giờ tôi sẽ chà đạp anh, anh đẹp trai như vậy, người háo sắc như tôi sẽ ngủ cùng anh. Sờ vào từng tất thịt của anh, tôi ở trên anh ở dưới, anh có sợ hay không? Anh còn không mau chóng tỉnh dậy đi, nếu không chỉ có thể bị tôi đè lên.”
Mạc Lâm Kiêu giống như khắc bằng tinh xảo, không chút phản ứng.
Lâm Khiết Vy kinh hồn bạt vía, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lẽ nào không thể cứu anh ấy nữa rồi sao? Không thể nào! Giống như hàng nghìn mũi tên bắn xuyên qua tim, cơn đau ùa đến.
Lâm Khiết Vy cúi đầu, hôn vào má anh, rất vụng về, sau đó lướt xuống môi anh, từng chút một lướt xuống dưới.
“Mạc Lâm Kiêu, đáp lại tôi, xin anh, đáp lại tôi”
Cô ngước mặt, nước mắt đầm đìa, hoảng sợ cởi cúc áo sơ mi của anh, bàn tay run rẩy hoảng sợ chạm vào lồng ngực lạnh lẽo của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.