Quả thật, kẻ mất trí Phùng Thiên Long kia chắc chắn phải đưa cho cô phong bì màu đỏ 350 triệu mà cô tuyệt đối không nhận. Tuy nhiên, Lâm Khiết Vy có vài phần buồn bực: “Nếu cần phải trả tiền cho anh thì tôi chỉ cần chuyển qua thẻ trực tiếp cho anh, tại sao còn muốn gặp mặt như vậy?” Còn về việc anh ta nói đi ăn cơm tối, cô thật sự không muốn đi chút nào. Phùng Thiên Long cười ranh mãnh: “Trước đây không phải là em đã đáp ứng với anh sao, em đã hứa với anh rồi mà, chuyện này em không thể quên được.” Lâm Khiết Vy cảm thấy có chút đau đầu rồi xoa xoa đầu: “Chắc chắn phải là tối nay sao? Giữa trưa được không?” Ngay lúc trời tối cô cảm thấy không được an toàn, hơn nữa cô thật sự không dám nói dối Mạc Lâm Kiêu là xin nghỉ. “Đương nhiên giữa trưa không được rồi.” Phùng Thiên Long giọng điệu kiên quyết. “Tại sao giữa trưa lại không được?” “Bởi vì thời gian buổi trưa quá ngắn, thật không tiện..” làm những chuyện xấu. Lâm Khiết Vy nghi ngờ vài phần: “Có gì mà không tiện chứ?” “Hắc hắc, không tiện để nói chuyện vui vẻ ấy mà. Hơn nữa, giữa trưa anh còn có chuyện khác, chỉ buổi tối nay thôi, đã thỏa thuận rồi, Tiểu Vy Vy, chúng ta làm người phải chắc chắn giữ chữ tín chứ? Phùng Thiên Long vội vàng cúp máy không cho Lâm Khiết Vy cơ hội nói chuyện nào. Số tiên lời bất chính không cần yêu cầu được bồi thường và 100.000 tệ phải được trả lại cho Phùng Thiên Long. Trước mắt đáp ứng anh ta hẹn hò bởi vì giá gốc. Sau khi mua chiếc vòng tay bằng ngọc trở về, việc kinh doanh của cô và chú Điền có thể được thực hiện ngay lập tức, hẳn là kiếm tiền rất nhanh. Vòng ngọc được chuộc lại rồi, cô cũng hiểu rõ tâm tư. Nhưng mà vào buổi tối cùng với tên Phùng Thiên Long bệnh thần kinh kia đi đến khu nghỉ mát nào đó ăn tối… luôn cảm thấy rất kỳ lạ. “Tịnh Tịnh, buổi tối cậu có muốn đi ăn ở khu nghỉ mát không?” Trở lại phòng bệnh, Lâm Khiết Vy cười xau xa hói Hứa Tinh. Nếu có thể khiến cho Hua Tịnh đi cùng minh thì càng an toàn hơn. “Khu nghỉ mát? Thật không?” Anh måt Hứa Tịnh sáng lên: “Có phải tên muốn giết người kia của cậu phải mời khách không?” Mặc dù cậu chủ Mạc thật sự hung dữ đáng sợ nhưng dù sao cũng là người đẹp trai số một thế giới, ngắm nhìn nhiều lần cũng cảm thấy mình thật sự có lời. Lâm Khiết Vy xem thường một cái rồi xoay người: “Cậu lau nước miếng đi, tên muốn giết người kia của nhà chúng ta biết cậu rất nhớ anh ta, ha ha, cậu biết rồi chứ. Ai mà không biết rằng cậu chủ Mạc tính tình kỳ quái, ghét người khác cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình nhất. Đừng nói đến phụ nữ, ngay cả đàn ông nhìn anh ta vài lần cũng đều không có kết cục tốt. Hứa Tịnh sợ đến mức thịt béo run lên: “Thôi quên đi, tớ vẫn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này để ngắm nhìn thế giới đầy sắc hoa này.” Lâm Khiết Vy cười rạng rỡ: “Không phải anh ta, là Phùng Thiên Long phải mời khách vào buổi tối, nói là đi khu nghỉ mát, cậu có muốn đi cùng không?” Hứa Tịnh bĩu môi: “Cắt, dùng Phùng Thiên Long làm bóng đèn rất nguy hiểm.” “Nghe nói không những phong cảnh ở đó đẹp mà còn có đồ ăn rất ngon” Hứa Tịnh tham lam mím môi, dùng ánh mắt oán giận liếc Lâm Khiết Vy: “Vì đồ ăn tớ sẽ làm vệ sĩ của cậu.” “Tịnh Tịnh, cậu là tốt nhất, yêu cậu quá.” Hứa Tịnh nhìn trái phải, nhỏ giọng: “Vừa rồi lúc cậu đi ra ngoài, tớ nghe chủ nhiệm nói viện trưởng Hạ hình như bị bệnh rồi” “Bị bệnh?” Lâm Khiết Vy suy nghĩ một chút: “Rốt cuộc là cái quái gì mà có thể khiến cho một người đàn ông tức giận đến mức ngã bệnh như vậy?” Hứa Tịnh nhún vai: “Cậu thật sự không đi thăm anh ta sao?” “Không đi.” “Ngoan đi.” “Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, tớ không muốn vượt qua ranh giới đó đâu.” “Kim Ngọc có thể muốn đi đó.” “Cô ta thích đi thì đi, liên quan gì đến tớ chứ” Cô chỉ coi Hạ Dịch Sâm là bạn, sau lưng lại có mối quan hệ với Mạc Lâm Kiêu. Chuyện không có khả năng sẽ không thể dẫn cho người khác những điều ảo tưởng kỳ lạ được. Cô không thích chơi trò mập mờ, Hôm nay, phương pháp châm cứu đã có nhiều tiến bộ, ba bệnh nhân đều bị mũi kim đâm vào nhưng không kêu đau, Lâm Khiết Vy rất phấn khích đồng thầy cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi. Trong lúc này sắp xếp thời gian buổi trưa gặp chú Điền, anh ta bận rộn cả buổi sáng. Đến giờ tan sở, Bạch Khiết Vy cũng vội vàng chạy ra ngoài bệnh viện. Đến nhà kho của chú Điền một cách quen thuộc, Lâm Khiết Vy vừa muốn cười với chú Điền một cái thì có người xuất hiện ở phía sau lung. Một cái đầu nhỏ đáng yêu cười cười với cô. Tại sao Trương Đại Phúc lại đến đây? “Chú Điền.” “Cô Lâm đến rồi à, chuyện ngày hôm nay có việc gấp nên tôi phải tìm cô bàn bạc nhanh! Trương Đại Phúc nhảy ra, tự hào nắm lấy một góc áo của chú Điền và nói: “Ông nội Điền, người suýt nữa trở thành mẹ của con là cô ta à.” Lâm Khiết Vy muốn ngã quy. Tiểu tổ tông ơi, cậu đừng có nói đáng sợ như vậy chứ. “Trương Đại Phúc, đừng có nói bậy. Chú Điền, chú đừng nghe cậu ta nói bừa, tôi và cậu ta không có quen biết” Kỹ năng diễn xuất của Trương Đại Phúc bùng nổ, hai mắt to tròn bắt đầu chảy nước mắt: “Mấy ngày nay cháu đều rất ngoan, tại sao mà cô không cần cháu? Ba của cháu bộ dạng lạnh lùng nhưng ông ấy không xấu, hơn nữa, cháu đều do hai người sinh ra mà, cô còn ghét bỏ gì chứ” Chú Điền vốn tưởng đang đùa giỡn nhưng vừa nghe thấy lời này, ông ta nhìn tới nhìn lại với vẻ mặt chấn động: “Cô Lâm, hóa ra là..” “Không có hóa ra gì hết, đứa trẻ này sốt ruột tìm mẹ của mình nên khi thấy phụ nữ trẻ tuổi thì lập tức nhận mẹ thôi.” Lâm Khiết Vy nói xong, sau đó tiếp tục la lên: “Trương Tiểu Phi, nếu anh không quản lại Con trai của mình thì chuyện hợp tác cũng đừng nghĩ tới nữa” . ||||| Truyện đề cử: Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương ||||| Vừa dứt lời, Trương Tiểu Phi vội vàng chạy đến, vỗ nhẹ vào đầu Trương Đại Phúc nói xin lỗi: “Nó lại làm trò ngu ngốc rồi, đừng để ý nha” Ánh mắt Trương Đại Phúc trở nên sắc bén, thay đổi lời nói: “Vừa rồi cháu chỉ nói đùa thôi, ha ha, người lớn như cô cũng bị lừa rồi” Chú Điền đổ mồ hôi lạnh nhìn đứa trẻ ngốc mà không nói nên lời. Một số người đã ngồi xuống để thảo luận về mô hình hợp tác. Bên này chú Điền muốn nhập hàng đều phải thông qua Lâm Khiết Vy. Vì vậy, cô đã khiến cho chú Điền rất hài lòng về giá hàng nhập về. Bởi vì chuyện Ngưu Hoàng (tên một vị thuốc đông y) giả mấy ngày hôm trước mà chú Điền cần gấp số lượng lớn Ngưu Hoàng, yêu cầu Lâm Khiết Vy lấy một lô Ngưu Hoàng để låp các thùng hàng. Trong lòng Lâm Khiết Vy kích động, trên mặt không hiện rõ, chỉ nắm chắc bộ dáng giả vờ tự tin, bình tĩnh nhưng thật ra đã thuyết phục được chú Điền mấy phần. Lúc chủ Điền rời khỏi kho hàng, Lâm Khiết Vy không nhịn được nữa thì nhảy cẫng lên vì quá vui sướng: “Tốt quá, mình sắp giàu rồi, ha ha ha.” Cảm giác được phía sau lưng lạnh lẽo, vừa quay đầu thì thấy hai cha con nhà họ Trương, tất cả đều là dáng vẻ yên lặng nhìn cô xem thường. Lâm Khiết Vy cười mỉa một chút. Trường Đại Phúc bíu môi: “Phụ nữ phải dè dặt, có phong thái của tướng lớn mới được.” Lâm Khiết Vy bị một đứa nhóc dạy dỗ: “..” Trường Tiểu Phi giả vờ hiền lành cười nói: “Tôi có kênh nhập hàng giàu có, cô dẫn tôi đi xem đi” Việc con đường nhập hàng này thật sự rất quan trọng. Lâm Khiết Vy nhướn mày, có chút kiêu ngạo: “Tôi làm sao có thể tin anh được đây, một người đã từng ám hại tôi ư?” Trương Tieu Phi không chút do dự nào đấy con trai về phía trước: “Con trai tôi đưa cho cô làm con tin.” Trương Đại Phúc gật gật đầu, kéo góc áo của Lâm Khiết Vy: “Chúng ta có thể vun đắp tình cảm mẹ con mà” Tình cảm mẹ con mới là lạ. “Như vậy đi, trước tiên anh đem Ngưu Hoàng cung cấp cho lô hàng của tôi, lần này nếu hoàn thành buôn bán lợi nhuận, chúng ta lại bàn hợp tác trong tương lai.” Trương Đại Phúc cộc cộc nói: “Phụ nữ các người thật gian trá, nếu kênh nhập hàng cho cô, quay đầu lại thấy cô qua cầu rút ván thì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]