Từ mạch tượng cho thấy, chắc hẳn hôm nay anh đã nôn ra không ít máu, lại không nhanh chóng nghỉ ngơi, bên trong hư tổn bên ngoài kiệt sức, đã yếu lại thêm đau.
Nếu như buổi trưa, lúc anh vì cứu cô mà bị thương, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi tốt, thì chắc hẳn anh đã không yếu đến nỗi như bây giờ. Tuy nhiên, buổi chiều anh lại vội vã đến nhà họ Lâm, lăn qua lăn lại nhiều như vậy khiến cho tất cả sức lực cùng tinh thần đều bị cạn kiệt.
Nghĩ đến đây, mắt Lâm Khiết Vy chợt ươn ướt, lòng quặn thắt nhìn người đàn ông khôi ngô đã mê man vì mất máu kia.
“Anh thật là, có bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt, sao phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Giờ thì có ngất đến chết cũng đáng đời, sắp chết rồi còn bắt nạt tôi, đúng là không cần mạng nữa mà, con quỷ háo sắc này, hừ!”
Mặc dù nói vậy nhưng Lâm Khiết Vy vẫn nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín người anh, sau đó ngồi xuống, tập trung suy nghĩ để tìm ra đúng đơn thuốc trị bệnh.
Vì quá lo lắng nên đầu óc cô rối bời, không tài nào nghĩ ra đơn thuốc chữa bệnh cho Mạc Lâm Kiêu. Lâm Khiết Vy bực bội, hung hăng tát chính mình một cái: “Đồ ngu
ngốc này! Mày nghĩ linh tinh cái gì chứ? Mày phải nghĩ đơn thuốc cơ
mà, tập trung nào!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đánh đến sưng đỏ, cô nhắm mắt lại, suy nghĩ về mạch tượng của Mạc Lâm Kiêu, dần dần trở nên tập trung. Chẳng bao lâu sau, cô đã bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790250/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.