Mạc Lâm Kiêu cầm lấy bàn tay cô đặt lên lồng ngực mình, cúi đầu nhìn đôi má ửng hồng của cô, tâm trạng vô cùng tốt: “Chỉ cho một mình cô sờ.”
Bàn tay trắng mềm của Lâm Khiết Vy đặt ở trên ngực người ta, nhưng phải mất năm giây sau cô mới có phản ứng, sợ đến mức lập tức rút tay lại, mặt nóng bừng như lửa thiêu, trái tim gấp rút đập thình thịch, năm ngón tay dường như đều bị phỏng. Cô hoảng hốt quay lưng đi, vừa thầm mắng mình không có tiền đồ, vừa trách Mạc Lâm Kiêu trêu ghẹo linh tinh.
Mạc Lâm Kiêu cúi người, ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Ô, sao mặt cô đỏ thể này?”
Lâm Khiết Vy nhanh chóng quay mặt đi.
Mạc Lâm Kiêu đi đến trước mặt cô, cầm lấy cằm cô xoay trở lại, nhìn thắng vào cô: “Tại sao cô lại không dám nhìn tôi?”
“Ai nói tôi không dám?” Lâm Khiết Vy tức giận nói rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng đập vào mắt cô lại là một đám cơ bắp, trong phút chốc, mặt càng lúc càng đỏ hơn.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ, cất lên thanh âm trầm đục mê người: “Bây giờ mới biết mắc cỡ sao? Tôi nhớ tối đó, cô không kiềm chế được mà sờ khắp một lượt người tôi từ trên xuống dưới, cô không nhớ sao?”
Anh chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều thiêu đốt trái tim cô,
Lâm Khiết Vy nghe đến da đầu cũng tê tái, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, cô vừa hoảng sợ vừa bối rối, thấy anh từng bước từng bước tiến lại gần mình, cô sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790249/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.