Sắc mặt ông cụ Lâm lập tức tái nhợt, đứng ở nơi đó, miệng ngậm chặt, hai tay run rẩy.
Nam Cung Hào bước lại gần vài bước, cùng một nụ cười, nhưng sát khí đã lộ ra hết trên mặt: “Cái gì? Ông cụ Lâm cũng cảm thấy… sống đủ rồi sao?”
Ông cụ Lâm cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chân trong chốc lát trở nên mềm nhũn. Nhìn vẻ Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng, trong lòng tự biết rõ, cái mà Nam Cung Hào đã nói không phải để hù dọa mọi người. Giữa sự sống và cái chết, nhìn mặt ông ta có vẻ đang toan tính chuyện gì, ông ta nghiến răng, loạng choạng bước đến gần Lâm Khiết Vy, nghiến răng như muốn nát cả răng thì ông ta mới thốt ra được vài từ:
“Lâm Khiết Vy, ông nội đã trách lầm con rồi, xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho ông.” %3D
Tại nhà họ Lâm, người đàn ông cả đời cao ngạo, lần đầu tiên cúi đầu nhận lỗi trước cháu gái của mình. Ông ta gần như muốn ngất đi, đôi mắt thì đỏ bừng vì tưca giận.
Lâm Khiết Vy nhìn ông nội đang miễn cưỡng xin lỗi mình, trong lòng nhất thời bối rối. Nếu hôm nay Mạc Lâm Kiêu không đến để xoay chuyển tình thế, thì chắc cô đã như một con sâu đáng thương bị đá ra khỏi cửa nhà họ Lâm.
Cô cười chế nhạo: “Ông ơi, sau này ông đừng có quá phiến diện.
Dù cháu có không tốt đến đâu, thì cháu cũng là con gái ruột cả cha. Ông đối xử với cháu như thế này, ông không sợ ban đêm bố cháu đến tìm ông à?”
Khuôn mặt của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790245/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.