Trong lúc Tạ Nguyên Thần như một người chết, dường như không chút phản ứng, Mạc Lâm Kiêu mới hời hợt lên tiếng: “Được rồi, chúng ta đến nhà họ Lâm là làm khách, chú ý chút lễ tiết.”
Trần Kiệt nghe thấy anh Kiêu đã lên tiếng, chán ghét ném Tạ Nguyên Thần xuống mặt đất.
Tạ Nguyên Thần bị quăng xuống đất như một bao tải, nhìn như một xác chết vậy, nằm trên mặt đất với một tư thế kì quái. Trong lúc mọi người đều tưởng rằng anh ta đã chết, chân tay anh ta bắt đầu co giật nhẹ, tiếp đó một mùi khai truyền đến.
Thì ra anh ta sợ đến mức tè ra quần!
“Mau, dìu Tạ Nguyên Thần xuống nghỉ ngơi” Ông cụ Lâm dau mày, hơi chế bai dặn dò, mấy người trẻ tuổi trong họ hàng đi đến, ba chân bốn tay đưa Tạ Nguyên Thần đi.
Lần này Trần Kiệt ra tay hung ác, đã hoàn toàn làm kinh sợ đến tất cả mọi người, ông cụ Lâm cũng chẳng có can đảm tiếp tục truy cứu chuyện trưa hôm nay Lâm Khiết Vy rốt cuộc đã ở đâu.
Anh Kiêu nói cái gì thì là cái đó vậy, ông ta vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Ông ta khẽ ho khan một tiếng, dùng một giọng điệu xem như vẫn
còn bình tĩnh nói: “Anh Kiều, vậy xem ra trưa hôm nay…”
“Cần chứng cứ không?” Mạc Lâm Kiêu đột nhiên cắt ngang lời của ông cụ Lâm, ánh mắt sắc bén nhìn sang.
“Không, không phải đâu, đương nhiên là không cần..” Ông cụ Lâm trong chốc lát cũng đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790244/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.