Dưới ánh đèn, Hại Dịch Sâm giống như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, ánh sáng thu hút tất cả vòng quanh người anh ta, đẹp trai, dịu dàng, thông minh!
Thời gian dường như dừng lại vào thời khắc này!
Người đi đường quanh đó, đều kim lòng không đặng nhìn anh ta, trong mắt là si mê tán thưởng.
Lâm Khiết Vy có một giây cũng nhìn đến ngẩn ngơ.
Ôi má! Đàn anh đã ngồi vững danh hiệu nam sinh đẹp nhất suốt nhiều năm qua của trường cô quả nhiên danh bất hư truyền, lúc nãy cô cũng nhìn đến ngốc luôn.
Xấu hổ quá.
“Khiết Vy, chúng ta đi thôi.”
Giọng nói ấm áp vang lên, mới giúp Lâm Khiết Vy giật mình tính lại, cô cười ngượng ngùng, gật đầu, xấu hổ cất bước theo bên cạnh Hạ Dịch Sâm, cùng nhau đi về phía trước.
Xoáng! Một tiếng động chát chúa vang lên, Trần Kiệt đang cầm kính viễn vọng đứng trước cửa sổ kiểm tra giật mình quay đầu nhìn lại.
Bàn trà trước mặt Mạc Lâm Kiêu có một chén trà lệch khỏi vị trí, nước trà sóng ra một mảng lớn, rõ ràng đã bị Mạc Lâm Kiêu tiện tay ném ra ngoài.
Ặc, tuy cậu Mạc vẫn không có biểu cảm trên mặt như cũ, nhưng anh ta cảm nhận được rất rõ độ ẩm trong phòng đột ngột giảm xuống mười độ!
Trần Kiệt vô cùng hối hận đã đứng chung trong một căn phòng với cậu Mạc, có linh cảm bị vạ lây đến mình.
Vẫn là con cáo già Nam CUng Hào kia giỏi, nhanh chân chạy sang phòng bên cạnh canh giữ, cách xa khối băng di động là cậu Mạc. Bàn tay đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790164/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.